Chương 442: Không Thấy Bóng Dáng - Đại Thánh Truyện - Thuyết Mộng Giả - Truyện Tiên Hiệp - Created with GetTextFromHtml-V1.5.6 - Written by Mkbyme
Chương 442: Không Thấy Bóng Dáng
“Môn chủ, Lý Thanh Sơn xuất quan rồi!”
Trong Vân Vũ lâu, Vân Vũ lâu chủ nhanh chóng đến bẩm báo.
“Hiện tại hắn đang ở đâu?”
Ngụy Trung Niên chờ đến mất kiên nhẫn từ lâu, nghe vậy vui vẻ hỏi.
“Không, không thấy.”
Vân Vũ lâu chủ lắp ba lắp bắp nói, tin tức từ trên núi truyền đến nói rằng động phủ bế quan đã mở, nhưng trong đó không có một bóng người, không một ai biết Lý Thanh Sơn đã đi đâu.
“Tiểu súc sinh này!”
Ngụy Trung Nguyên vung tay tung một chưởng, Vân Vũ lâu chủ bị đánh bay ra ngoài, mạnh mẽ va vào tường rồi phun ra một ngụm máu tươi, nhưng đối diện với Ngụy Trung Nguyên đang nổi giận, hắn vừa không dám phản kháng, vừa không dám nói thêm gì.
Ngụy Trung Nguyên gào thét:
“Không cần biết người trốn đi đâu, ta đều phải tìm hắn về rồi chém thành ngàn mảnh!”
Mây mù đã bay đến điểm cao nhất trong khả năng, bầu trời trong xanh chói mắt, Lý Thanh Sơn vươn tay ra không trung như muốn chạm vào ảo ảnh kia, lời hứa trên chín tầng trời kia.
Tuy rằng bàn tay chỉ cảm nhận được hư không, nhưng hắn vẫn mỉm cười, trong ngày xuân chói lọi, long lanh đến mức người ta không thể nhìn thẳng.
Tiểu An nhìn thẳng vào hắn như nhìn vào một ảo ảnh, lặng lẽ nghĩ về lời hứa của mình, không phải nàng quên mất cố hương ở phương nam, chỉ là nàng muốn đi cùng hắn mãi đến tận chín tầng trời kia.
Một lúc lâu sau, Lý Thanh Sơn cúi đầu quan sát những ngọn núi hùng vĩ bên dưới, sông Thanh hà chảy xiết ngang qua biến thành một vòng cung chói sáng, còn Ưng Lang sơn thì chẳng khác gì một gò đất nho nhỏ. Tiếng gào thét của Ngụy Trung Nguyên có lẽ còn không bằng tiếng muỗi kêu, không thể thu hút sự chú ý của Lý Thanh Sơn.
Hắn lấy tầm bản đồ Thanh Châu ra, điều chỉnh phương hướng rồi chỉ tay về phía đông nam:
“Xuất phát, đi Bách Gia kinh viện!”
…
Mây mù cuồn cuộn kéo dài thành một cái đuôi nhỏ màu trắng, cắt ngang chân trời.
Gió mạnh phả vào mặt, hất tung quần áo của Lý Thanh Sơn và Tiểu An, gió xuân tháng ba vẫn còn hơi hơi lạnh, nhưng cảm giác ấm áp kia dường như thật sự làm lòng người say đắm.
Phong cảnh trên mặt đất nhanh chóng khuất dần về sau, kiếp trước Lý Thanh Sơn cũng từng ngồi máy bay, nhưng làm sao cảm giác bị nhốt trong cabin có thể so sánh được với cảm giác cưỡi mây đạp gió chứ.
Dưới sự khống chế của Lý Thanh Sơn, mây mù bỗng lao xuống bên dưới, xông thẳng về phía một cái hồ lớn, chỉ thấy hồ nước xanh biếc đập vào mặt, trong chớp mắt khi đến sát bên hồ thì đột nhiên ổn định lại, tạo nên một vùng bọt nước trong suốt bắn lên trên mặt Lý Thanh Sơn, hắn bay nhanh sát trên mặt nước, vẽ ra một vệt nước trên mặt hồ.
Vào lúc sắp đυ.ng vào ngọn núi nhỏ, hắn lại mạnh mẽ chuyển hướng xông lên bầu trời xanh thẳm.
Cảnh vật xung quanh không ngừng biến đổi, thành quách thôn trang xuất hiện rồi lại biến mất, núi non dựng đứng rồi lại bằng phẳng.
Vào đầu xuân, cảnh đẹp thiên nhiên chưa từng bị bất cứ người nào phá hoại tràn ngập trong tầm mắt.
Trong phút chốc, Lý Thanh Sơn chỉ cảm thấy lòng mình chưa bao giờ phóng khoáng đến thế.
Lý Thanh Sơn thả Mã Lục ra khỏi túi trùng, để cho cái tên cả đời bò ở dưới lòng đất này được ngắm nhìn phong cảnh trên bầu trời, Mã Lục vừa đi ra đã lập tức co người thành một cục.
Lý Thanh Sơn cười ha hả, Tiểu An cũng cười khanh khách không ngừng.
Tốc độ phi hành của Đằng Vân Giá Vũ cũng không quá nhanh, ít nhất là không theo kịp bước chân của Lý Thanh Sơn, nhưng được cái ở trên bầu trời không có vật cản nào, có thể đi thẳng tới đích.
Tuy Gia Bình thành cách xa Thanh Hà phủ cả ngàn dặm, nhưng Đằng Vân Giá Vụ ngày đi ngàn dặm là chuyện thường tình.
Buổi họ xuất phát lúc chiều, bầu trời trên đỉnh đầu dần mờ tối, một vài ngôi sao xuất hiện, cuối cùng biến thành dải Ngân hà xán lạn.
Một áng mây nho nhỏ trôi lơ lửng dưới bầu trời sao tựa như một tòa đảo nhỏ biệt lập, Lý Thanh Sơn cũng bị rung động bởi cảnh tượng trước mắt, thốt ra lời khen từ tận đáy lòng:
“Đẹp quá!”
Tiểu An gật đầu. Lý Thanh Sơn xoa xoa đầu nàng, rồi lấy tấm bản đồ Thanh Châu ra, vừa nhìn vừa nói:
“Sắp đến rồi.”
Sông Thanh Hà biến thành một chiếc đai ngọc lấp lánh ánh sao, nối liền đến trung tâm toàn bộ Thanh Hà phủ, thuyền bè trên sông ngày càng đông đúc.
Khi áng mây đang lao vun vυ"t, trên mặt đất tối tăm bỗng xuất hiện một đống lửa đang cháy hừng hừng chói cả mắt.
Lý Thanh Sơn tới gần mới thấy ngọn lửa kia là do ngàn vạn đèn đuốc tạo thành, không khỏi lộ ra vẻ kinh ngạc.
Hắn cho là, Thanh Hà phủ thành này chính là phiên bản phóng to của Gia Bình thành, cùng lắm chỉ là có diện tích đất lớn hơn gấp vài lần mà thôi.
Nhưng khi hắn tận mắt nhìn thấy thì lại cảm giác như mình đã xuyên không trở về rồi, trở về đô thị hiện đại với hàng loạt tòa nhà cao tầng san sát nhau, các tòa cao ốc mọc lên nối tiếp nhau, cũng có không ít tòa nhà cao hơn mười tầng. Hơn nữa tất cả đều có kiến trúc vô cùng đẹp đẽ tinh xảo, tựa như là một phòng trưng bày tác phẩm nghệ thuật khổng lồ, mà không phải là loại bạt ngàn bê tông như đô thị ở hiện đại kia.
Những công trình kiến trúc bằng gỗ truyền thống này vốn không nên có dáng vẻ hùng vĩ như vậy, đặc biệt là mấy tòa lầu các có kiến trúc đặc biệt kia, ngày cả một người bình thường như Lý Thanh Sơn cũng cảm thấy kỹ thuật không phù hợp, nhưng nó vẫn kiên cường đứng vững.
Lý Thanh Sơn lập tức hiểu ra, đây là Thổ Mộc Công Trình thuật của Mặc gia.