Chương 443: Báo Danh - Đại Thánh Truyện - Thuyết Mộng Giả - Truyện Tiên Hiệp - Created with GetTextFromHtml-V1.5.6 - Written by Mkbyme
Chương 443: Báo Danh
Đây mới là thế giới của các tu hành giả, sức ảnh hưởng của họ đã đi sâu vào mọi ngóc ngách của thế giới này, mà không phải kiểu ngày ngày bay lung tung trên bầu trời rồi đấu pháp thuật.
Khi tới trước Thanh Hà phủ thành thì Lý Thanh Sơn cũng tản mây mù đi, dẫn Tiểu An cùng đi bộ nhưng vẫn dùng Lưu Ly Ẩn Thân kính như cũ, ẩn giấu thân thể đồng thời ẩn giấu tất cả khí tức, khả năng đυ.ng phải người của Vân Vũ môn trong thành thị rộng lớn như này cũng không cao lắm, chỉ cần cẩn thận thì sẽ không xảy ra sai lầm gì lớn.
Khi xuống tới mặt đất lại càng cảm nhận được sự hùng vĩ của thành thị trước mắt, tuy nhiên vẫn không thấy sự tồn tại của tường thành. Nếu như chiến tranh thật sự xảy ra vào một ngày nào đó, vậy kết quả của chiến tranh chắc chắn sẽ được vẽ ở trên bầu trời, bởi vì tường thành trên mặt đất chỉ là một đoạn sườn đất nhỏ mà thôi.
Việc đề phòng sơn tặc trộm cướp lại càng không quan trọng, toàn bộ Thanh Hà phủ này là đại bản doanh của Ưng Lang vệ, có hai vị thống lĩnh đóng giữ, người nào dám đến đây gây chuyện thì sẽ lập tức bị tóm được rồi lột da rút gân.
Mục đích thứ nhất của Lý Thanh Sơn chính là đại bản doanh của Ưng Lang vệ, vốn dĩ mỗi một người mới gia nhập vào Ưng Lang vệ đều phải tới Thanh Hà Phủ, để gặp mặt hai vị thống lĩnh cấp Xích Đồng sau khi trải qua một quãng thời gian khảo sát, xem như là làm theo thông lệ.
Tiền Dung Chỉ và Điêu Phi đều đã từng tới Thanh Hà phủ, chỉ có mỗi Lý Thanh Sơn còn chưa đến, trước lúc bế quan, Phương Ân Thượng còn đặc biệt nhắc nhở hắn, lúc nào đến Thanh Hà phủ là phải lập tức đến báo danh.
Hắn muốn vào tu hành trong Bách Gia kinh viện thì không thể không làm chuyện này, trong đầu hắn lập tức hiện lên tình hình của hơn một năm trước, vị “Hoa thống lĩnh” tuấn tú ngời ngời, còn có “Lão Vương” nghiêm túc thận trọng kia, không biết họ sẽ có biểu cảm gì khi gặp lại mình nhỉ?
Hơn nữa bây giờ đã muộn quá rồi, e là hai vị kia đều đang không làm việc, Lý Thanh Sơn nghĩ đến đây thì trong lòng bỗng hơi lay động, hình như có một luồng sóng linh khí quét qua người hắn.
Lý Thanh Sơn chợt nâng cao cảnh giác, nhưng không thấy bất cứ ai tới gần, không khỏi thấy hơi kỳ quái.
Tiểu An nhanh chóng nói:
“Đây là trận pháp.”
“Làm sao ngươi biết được?”
“Trên Vạn Tượng Thư có viết.”
Lý Thanh Sơn hết sức ngạc nhiên, một trận pháp bao phủ cả tòa thành lớn như vậy thì có khác gì một bức tường thành ẩn, để đề phòng những Luyện Khí sĩ thực sự có thể đe dọa đến nơi này. Có điều hắn đoán rằng, e là trận pháp này có tác dụng răn đe nhiều hơn là hiệu quả thiết thực.
Lý Thanh Sơn đi men theo dòng sông, thuyền lâu trên sông rộng lớn tựa như một tòa thành trong thành, bến thuyền ầm ĩ lộn xộn với đèn đuốc sáng rực chẳng khác gì ban ngày, chúng chiếu sáng cả cây liễu đang trổ cành nảy mầm bên bờ sông, mông lung mờ mịt tựa như một làn sương mù.
Trên đường lớn là dòng người tới lui, đan dệt tựa như thoi đưa, vừa phồn hoa vừa tràn đầy không khí vui mừng.
Lý Thanh Sơn chợt có một loại lĩnh ngộ, rằng những người phàm này đang sống dưới sự chăm sóc của thần linh.
…
Lý Thanh Sơn dẫn Tiểu An đi lại trên đường, không bao lâu đã tìm thấy đích đến, đó là một tòa kiến trúc màu đỏ cao mấy chục tầng. Ở trên đỉnh cao nhất của tòa lầu, là một con chim ưng bằng đồng dựng đứng còn to hơn cả ở Gia Bình thành, cũng là một con ưng đang giương cánh, thật sự quá uy phong rồi.
Lý Thanh Sơn không khỏi suy nghĩ, nếu như là Như Ý quận, nơi Cố Nhạn Ảnh ở thì chẳng phải là sẽ làm một con chim khổng lồ như thế bằng bạc hay sao? Nếu như là ở Nam Khu thành, e rằng sẽ làm một con chim ưng bằng vàng mất.
Chẳng qua, khi đã đạt tới cảnh giới kia rồi thì những thứ bàng bạc châu báu này có tính là gì?
Lý Thanh Sơn đánh tan Ẩn Thân thuật, tiến lên mười bậc, bước vào tòa kiến trúc hùng vĩ này, đại sảnh cực kỳ yên tĩnh, con đường duy nhất thông lên bên trên là một chiếc cầu thang xoay tròn.
Bàn đá trong đại sảnh sáng bóng đến mức có thể doi gương, chỉ có một nữ nhân đang ngủ gà ngủ gật ở sau bàn đá cẩm thạch.
Lý Thanh Sơn cố tình không che giấu tiếng bước chân, vậy mà vẫn không thể đánh thức nữ nhân kia, cuối cùng hắn mới nhận ra nàng chỉ là một người bình thường, thủ vệ lơi là như này thực sự không thể nào liên tưởng được với ba chữ Ưng Lang vệ cả, hắn đành đi tới gõ lên mặt bàn.
Nữ nhân kia thoáng tỉnh lại:
“Ngươi là ai?”
Lý Thanh Sơn trả lời:
“Lý Thanh Sơn – Huyền Lang vệ ở Gia Bình thành, đến đây bái kiến hai vị thống lĩnh.”
“Vương thống lĩnh về nhà rồi.”
Nữ nhân kia liếc mắt nhìn yêu bài của Lý Thanh Sơn, lập tức không dám sơ suất.
Lý Thanh Sơn hỏi:
“Vậy Hoa thống lĩnh đâu?”
Nữ nhân nhanh nhẹn ngỏ lời:
“Hoa thống lĩnh đi uống rượu hoa* từ sớm rồi.”
Nữ nhân kia vội vàng che miệng lại, tự biết mình đã lỡ lời.
*uống rượu có cả kỹ nữ.
Lý Thanh Sơn bĩu môi, xem ra vị Hoa thống lĩnh kia chẳng có uy nghiêm gì ở đây cả.
Hiển nhiên nữ nhân này chỉ là một người hầu bình thường, có lẽ là không có Luyện Khí sĩ nào chịu làm công việc này, nên mới chọn một người bình thường có vẻ ngoài tàm tạm như này.