Đại Thánh Truyện (Bản Dịch)

Chương 486 - Chương 486: Ngon Thì Nhào Vô

Chương 486: Ngon Thì Nhào Vô - Đại Thánh Truyện - Thuyết Mộng Giả - Truyện Tiên Hiệp - Created with GetTextFromHtml-V1.5.6 - Written by Mkbyme

Chương 486: Ngon Thì Nhào Vô


Lý Thanh Sơn vội vàng bước lên nói:

“Ngươi có ổn không!”

Gia chủ các nhà đều ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, trong đó không phải chỉ còn là địch ý đơn thuần, mà là quyết tâm nhất định phải có được, tuyệt đối không thỏa hiệp.

“Nam mô a di đà phật.”

Nhất Niệm đại sư vẫn luôn im lặng không nói tiếng nào đột nhiên lớn tiệng niệm phật hiệu, giọng nói giống như tiếng trống chiều chuông sớm, sư rống lôi âm, lảnh lót hùng hồn:

“Người này có duyên với Phật, chư vị đừng tranh giành với bần tăng.”

Hàn An Quân lạnh lùng nói:

“Vậy lúc trước là người xuất gia nói dối sao? Ta thấy lúc nãy khi nàng đá tên mập kia, vừa nhanh vừa mạnh lại vừa chính xác, rất có phong thái của Binh gia phong lâm sơn hỏa.”

Nhất Niệm đại sư vội là lên:

“Lần này là có duyên thật!”

Lúc nãy khi mọi người đều đang thất vọng vì thiên phú ngũ hành âm dương của Tiểu An, chỉ có ông là đang thầm vui vẻ, cuối cùng cũng không có người tranh với ông.

Từ trên người Tiểu An, ông nhìn thấy được phật quang thanh tịnh mà đến cả âm dương ngũ hành biến ảo cũng không cách nào che giấu được, ông chưa bao giờ nhìn thấy tuệ căn và phật tính trong mắt đứa trẻ nào rõ ràng như nàng.

Nhưng lần này, sự sắp xếp của phật tổ lại có chút nằm ngoài dự đoán.

“Con gái vốn nên ngâm phong tụng nguyệt, làm bạn với thơ với sách, sao có thể nào đi làm ni cô, thanh đăng cổ phật, hay là đi làm binh lính cầm đầu, đổ máu đổ mồ hôi được. Ta thấy ngoại trừ Nho gia của ta ra, không ai có thể nhận nổi người có tài năng như thế này.”

Liễu Trường Khanh cũng không còn dang vẻ hiền dịu khiêm tốn, đối chọi gay gắt nói.

Ầm, Lôi Thôi đạo nhân đá ngã bàn dài trước mắt, bầu rượu chén rượu rơi xuống đấy đất, phát ra tiếng loảng xoảng.

“Ai dám giành Tiểu An với đạo gia, vậy cứ nếm thử thủ đoạn của đạo gia trước đã.”

Nhất Niệm đại sư đột nhiên vén áo bào lên, lộ ra cơ ngực cường tráng không hề tương xứng với vẻ ngoài, quát:

“Nè! Tên lỗ mũi trâu kia, bần tăng nhịn ngươi lâu lắm rồi đấy, ngươi tưởng Phật gia ta không có thần thông hàng long phục hổ hay sao?”

“Ha, con lừa trọc, đạo gia đã ngứa mắt ngươi từ lâu, hôm nay chúng ta đọ sức thử xem sao!”

Hai người bày ra tư thế, mấy gia chủ của những gia tộc nhỏ vốn tự biết không tranh lại các nhà lớn, lúc này cũng nhịn không đươcj đứng dậy, mồm năm miệng mười phát biểu ý kiếm.

“Thuật con rối cơ quan của nhà họ Mặc, một người có thể sánh bằng trăm vạn người...”

“Hành y tế thế là bổn phận của thầy thuốc...”

“Nếu không hiểu biết âm nhạc, đúng là uổng phí tấm thân con gái...”

Vốn còn đang nghiêm trang túc mục, lập tức ồn ào như cái chợ, ở bên ngoài lầu các, các giáo tập đang đợi lệnh đều lộ ra vẻ kinh hãi, nếu người bên trong ra tay, mấy con cá trong chậu là họ sẽ gặp họa lớn.

“Viết tiểu thuyết cũng không tệ!”

Trong góc, một người đàn ông trung niên nói nhỏ, từ đầu đến đuôi ông đều ngồi trong góc, không nói một lời, lúc này cuối cùng cũng không nhịn được nói.

Trong phòng đột nhiên trở nên yên tĩnh, ánh mắt của tất cả gia chủ đều tụ tập ở trên người ông, nghiêm khắc giống như đao kiếm, sát khí như mây đen ấp ủ.

Người đàn ông trung niên kia lập tức đổ mồ hôi lạnh đầy người:

“Ta...ta cũng chỉ là nói chơi...”

Mọi người tiếp tục cãi nhau, người đàn ông trung niên thở phào nhẹ nhõm, gương mặt đầy vẻ mất mát.

Nhất Niệm đại sư đã cơi trần để lộ phần thân trên vô cùng cường tráng, trừng mắt như vị tướng kim cương.

Lôi Thôi đạo nhân lớn giọng kɧıêυ ҡɧíɧ:

“Con lừa trọc, nhào lên, đạo gia nhường ngươi ba chiêu.”

“Hàn băng địa ngục!”
Vương Phác Thực quát to.

Các gia chủ đều cảm thấy một cơn gió lạnh thổi ập đến, lãnh khốc túc sát, thần uy như ngục, không khỏi dừng tranh chấp lại, nhìn về phía Vương Phác Thực.

“Mọi người đều bình tĩnh lại một chút, đừng mất phong độ lễ nghi của một gia chủ, mọi người đều đã quên lời Hoàng lão ca vừa nói rồi sao?”

Từ đầu đến đuôi, chỉ có ông cụ trầm ổn kia là chưa nói một lời, bình yên ngồi ở đằng kia, gia chủ các gia đều cảm thấy có chút xấu hổ.

“Hoàng lão ca, ngươi nói vài câu...”

Vương Phác Thực khựng lại, Hoàng Thổ Ông đang ngồi đằng kia hút thuốc là lại chỉ là một bộ tượng đất, mọi người quay phắt đầu lại, nhìn về phía trong thủy nguyệt bàn.

Hoàng Thổ Ông đang tươi cười thân thiết đứng trước mặt Tiểu An, nói liên miên gì đó, còn lấy đậu phộng ra đưa cho nàng.
“Móa nó, tượng đất thế thân, súc địa thành thốn.”

Lôi thôi đạo nhân chửi ầm lên.

Hai thuật pháp hệ thổ này được Hoàng Thổ Ông sử dụng đυ.ng là kỳ diệu đến tận cùng, một đám tu sĩ Trúc Cơ vậy mà không có ai phát hiện ra, đúng là đã già lại còn gian!

---

Tiểu An mờ mịt đi ra khỏi trận pháp, cảnh tượng bốn phía mịt mù, âm thanh tựa như truyền tới từ phương xa dần dần rõ ràng.

Nàng thấy rõ khuôn mặt quan tâm của hắn, nghe rõ giọng nói lo lắng của hắn:

“Tiểu An, Tiểu An!”

Nàng dần dần yên tâm, những hạt bụi nổi lên từ vùng nơi sâu thẳm trong ký ức lắng xuống lần nữa, nàng lại lộ ra nụ cười.

Bốn phía lặng ngắt như tờ, sắc mặt của nữ giáo tập trắng bệch, nàng cảm thấy lần này mình gặp phiền phức lớn rồi, hình như hài tử này không đơn giản.

Sở Thiên bị lu mờ nói:
“Cái này có gì đặc biệt, nếu ta muốn thì cũng có thể làm được.”

Giáo tập phụ trách dẫn dắt đám Luyện Khí sĩ phục hồi tinh thần, hình như nên dẫn mọi người đi ăn cơm rồi.

Bình Luận (0)
Comment