Chương 487: Đại Hội Vạch Mặt - Đại Thánh Truyện - Thuyết Mộng Giả - Truyện Tiên Hiệp - Created with GetTextFromHtml-V1.5.6 - Written by Mkbyme
Chương 487: Đại Hội Vạch Mặt
Một lão già mặt mũi nhăn nheo đột nhiên xuất hiện, hòa nhã nói:
“Ngươi chính là Tiểu An à!”
Lý Thanh Sơn thầm rùng mình, hắn cảm nhận được một loại khí tức nặng nề như đất đá, tu sĩ Trúc Cơ!
Mấy vị giáo tập vội hành lễ:
“Gia chủ đại nhân, sao ngài đến đây thế này?”
Họ cũng từng chứng kiến rất nhiều thiên tài bộc lộ tài nặng trong lúc kiểm tra Âm Dương Ngũ Hành, nhưng cũng sẽ đợi sau khi khảo hạch kết thúc thì các gia chủ mới bắt đầu tranh cướp, chưa từng có gia chủ nào xuất hiện vào lúc này, hơn nữa còn là Hoàng Thổ Ông - người chín chắn nhất trong số các gia chủ.
Ông cụ Hoàng Thổ hoàn toàn không để ý tới người khác, ánh mắt rơi vào trên người Tiểu An, trên mặt là nụ cười dễ gần đặc biệt của trưởng bối đối với vãn bối, vô cùng thân thiết, càng nhìn lòng càng thỏa mãn.
“Lại đây, cái này do chính ta tự trồng, nếm thử đi?”
Bàn tay to lớn lấy một nắm đậu phộng từ trong túi Bách Bảo ra, trực tiếp nhét vào trong tay Tiểu An.
Hàn Quỳnh Chi ngẩn ngơ, có bao giờ thấy lão gia kia rộng lượng như vậy, vậy mà lại tặng không linh quả mình chăm chút tỉ mỉ nhiều năm trong vườn linh quả cho người ta.
Tiểu An ngửa đầu liếc mắt nhìn Lý Thanh Sơn một cái.
Lý Thanh Sơn cũng có thể nhìn ra lượng linh lực ẩn chứa trong một viên đậu phộng kia, nó không chỉ mạnh hơn đan dược loại Ngưng Khí hoàng gấp mười lần, e là không dễ gì mà chiếm được lợi ích như vậy từ chỗ tu sĩ Trúc Cơ
Hoa Thừa Tán lại lắc đầu cười khổ, Hoàng Thổ Ông được xưng là “Yên tĩnh, nhẫn nại, bất động như đất”. Từ khi hắn tới Bách Gia kinh viện, chưa bao giờ thấy nét mặt sốt ruột như vậy của hắn, thế nhưng, hiển nhiên là hài tử này đáng để Hoàng Thổ Ông làm như vậy.
Tuy hắn tự cho mình là thiên tài, nhưng vào giây phút này cũng chỉ biết tự thở dài, khó trách Hải Đường không tiếc đánh đổi cũng muốn có được nàng.
Hài tử này, đến cùng hài tử này có lai lịch gì?
“Tiền bối. Không biết ngài muốn Tiểu An nhà ta làm gì thế? Kính xin nói thẳng!”
Lúc này, Hoàng Thổ Ông như mới nhìn thấy Lý Thanh Sơn, dưới ánh hào quang của nhân tài tuyệt thế, những người khác không chỉ mờ nhạt, mà thực sự là cảm giác tồn tại cũng mỏng manh tột cùng.
“Vị này chính là Hoàng Thổ Ông - gia chủ Nông gia, các ngươi còn không mau hành lễ.”
“Hành lễ cái rắm ấy!”
Một giọng nói đột ngột vang lên. Khi nghe chữ thứ nhất còn thấy vô cùng xa xôi, đến chữ cuối cùng thì đã tới gần, đạo nhân lôi thôi xông lên chỗ Hoàng Thổ Ông mà gầm thét:
“Hoàng lão ca, tác phong của gia chủ một gia đâu?”
“Cuộc thi vào viện còn chưa kết thúc, như này không hợp với quy củ của Bách Gia kinh viện.”
Liễu Trường Khanh yếu ớt nói, hiển nhiên cũng không hài lòng khi bị chơi một vố.
Ông cụ Hoàng Thổ cầm tẩu thuốc rít một hơi:
“Lão hủ sắp chết rồi, mặt mũi đâu còn quan trọng gì nữa, còn quy củ ấy à, đều là do con người định ra thôi.”
Hắn xoay mặt lại bày ra vẻ mặt ôn hòa:
“Hài tử, chỉ cần ngươi vào Nông gia của ta, sau này có thể thoải mái ăn loại quả này, ngươi thấy được không?”
“Nông gia?”
Liễu Trường Khanh bật cười, lấy một tấm ngọc bội Song Ngư ở bên hông xuống, nhìn linh quang trên mặt miếng ngọc bội càng cho thấy nó là một món linh khí cực phẩm, tuy không nói gì, nhưng liếc mắt là thấy vẻ khinh thường rõ mồn một, quỷ nghèo cút ngay, người đọc sách không dễ bị bắt nạt đâu.
Ông cụ Hoàng Thổ cũng tức giận hừ một tiếng, lỗ mũi phun ra một làn sương khói, nhưng ánh mắt nhìn Tiểu An thì càng ngày càng hiền lành dễ gần.
“Binh gia đạo, tấn công tất thắng, chiến đấu ắt thắng, gió rừng núi lửa, đánh đâu thắng đó.”
Mỗi một bước của Hàn An Quân đều phát ra tiếng nổ vang ầm ầm, mặt đất rung chuyển, khí thế không khác nào thiên quân vạn mã.
“Con đường ngươi muốn đi, chắc chắn là cổ tu sĩ đạo, còn lý do thì ngươi hãy nghe ta trình bày tỉ mỉ…”
Người mặc đồ vải gai nói cực kỳ chân thành, nhưng nào có ai để cho hắn bày tỏ tỉ mỉ chứ.
“Nam mô A Di Đà Phật, hài tử, ngươi có duyên với Phật nhà ta, thật sự đấy, người xuất gia sẽ không nói dối.”
…
Đạo nhân lôi thôi giậm chân nói:
“Tất cả đều nói láo!”
Nhưng lúc này, cho dù hắn có mắng to đến mức nào thì cũng không có ai quan tâm đến hắn.
Trong nháy mắt, gia chủ các gia đều hiện thân, người thì cay nghiệt, người lại hiền hòa, hoặc là điên cuồng, các loại khí tức mạnh mẽ va chạm kịch liệt trong quảng trường, mà mục tiêu chỉ có một, đó là Tiểu An.
Gia chủ các gia không ngừng bày ra lợi ích cao hơn để cạnh tranh, miêu tả tương lai càng rộng mở hơn. Một lúc sau, Lý Thanh Sơn đã thấy được vài món linh khí cực phẩm, cũng nghe được vài trang sự tích vĩ đại của cao nhân tiền bối các gia.
Chỉ tiếc là kiểu cạnh tranh hòa bình này không kéo dài được lâu, giờ sắp biến thành công kích phá đám lẫn nhau.
“Thanh Đăng Cổ Phật, cô độc đến cuối đời, đại sư ngươi muốn hại cả đời người ta sao?”
Liễu Trường Khanh bày tỏ bằng lời lẽ sắc bén.
“Hài tử, vị Liễu thí chú này có mười mấy vị tiểu thϊếp, còn thường xuyên đi chơi kỹ nữ.”
Lời mà đạo nhân lôi thôi định nói bị Nhất Niệm đại sư nói ra.