Chương 557: Nghi Lễ - Đại Thánh Truyện - Thuyết Mộng Giả - Truyện Tiên Hiệp - Created with GetTextFromHtml-V1.5.6 - Written by Mkbyme
Chương 557: Nghi Lễ
Lý Thanh Sơn nói:
"Đúng là khách khí quá rồi, không cần làm nghi tức hoan nghênh như thế đâu!"
Hàn Thiết Y xuất hiện ở bậc thang cao nhất, mặc một bộ đồ đen, càng có vẻ anh tuấn chính khí phi phàm:
"Muốn nhận sự chỉ điểm của gia chủ, phải xem ngươi có đủ tư cách hay không."
Lý Thanh Sơn nói:
"Vậy phải làm sao mới đủ tư cách?"
Hàn Thiết Y cười khẽ một tiếng, nhưng vì quá nhanh khiến Lý Thanh Sơn nghi mình nhìn lầm:
"Không dùng phép thuật, đánh đi!"
…
Lý Thanh Sơn đã đoán được Hàn Thiết Y sẽ nói thế từ trước. Ngẩng đầu nhìn lên, trên cầu thang thật dài ít cũng phải có tám trăm đệ tử Binh gia, tu vi từ thấp nhất là tầng hai tầng ba, đến phía trên là tầng bảy tầng tám, cấp bậc rõ ràng.
Mỗi đệ tử Binh gia đều có vẻ dũng mãnh hung hãn. Nếu như nói luyện khí sĩ bình thường là chó nhà, thì họ chính là sói hoang. Dù nhìn thoáng qua thì hình thể có vẻ không mấy khác nhau, nhưng vào trận chiến thật sự sẽ là hai khái niệm hoàn toàn khác biệt.
Hàn Thiết Y nói:
"Nhiệm vụ huấn luyện của hôm nay là thực chiến, mục tiêu là đánh bại người này."
"Vâng!"
Quân lệnh như núi, đã ra là phải phục tùng, mấy trăm đôi mắt đồng loạt nhìn sang Lý Thanh Sơn, sắc bén như đao.
Cuộc chiến hôm ấy, mỗi người trong số họ đều tận mắt nhìn thấy tên này lấy yếu địch mạnh, đánh bại Sở Thiên, nhận được sự khen ngợi của Hàn An Quân, trong lòng bọn họ cũng bội phục, tán thưởng, nhưng không hề sợ hãi. Cái gọi là người "nhà Binh", vốn là những người dẫu có đối mặt với kẻ địch gấp mười cũng sẽ không màng sống chết, dốc toàn lực truy sát.
Lý Thanh Sơn thật sự cảm nhận được sự tồn tại của "quân uy".
Những người trước mặt có ý chí vững như thành lũy, tất cả hợp lại, hình thành nên một "đội quân" quái vật, khí thế khổng lồ, như tuyết lở khuynh đảo, cứ như mười vạn đại quân.
Đúng, nếu là quân đội do người phàm tạo thành, cho dù có mười vạn đại quân cũng làm sao chống đỡ nổi bọn họ?
Trong tình huống đó, tu sĩ tầm thường có sức mạnh mười phần mà phát huy được ba phần đã là hiếm có lắm rồi.
Nhưng Lý Thanh Sơn là người thế nào? Trước nay chưa từng kinh sợ trước khí thế của bất kỳ ai, so với việc cầm bút lên viết, đây mới là thứ mà hắn am hiểu, thậm chí là thích.
Chẳng những bình thản tự nhiên không sợ, lại còn được kíɧ ŧɧíɧ phát ra ý chí chiến đấu hừng hực, ma quyền sát chưởng. Hắn cười vang:
"Thiết Y, chúng ta cũng có giao tình cùng uống rượu với nhau, dù ta đã chuốc cho ngươi say ngất. Ha ha ha, vậy mà ngươi lại lấy thế trận này để đối phó với ta. Đợi ta lên đến nơi, kiểu gì cũng phải đấm cho ngươi ba phát."
Lời này lại chọc giận đám đệ tử Binh gia. Dù họ bội phục thực lực của Lý Thanh Sơn, nhưng khi không sử dụng pháp thuật và vũ khí, hắn cũng chỉ là luyện khí sĩ tầng bảy mà thôi, cho dù có biết thuật luyện thể, nhưng ở đây có ai mà không biết. Đừng nói đánh, cho dù chỉ làm mệt cũng đã đủ khiến hắn mệt chết rồi.
Hàn Thiết Y hừ lạnh nói:
"Vậy thì ngươi đến đây thử xem! Đừng tưởng thắng một thằng phế vật là đã vô địch thiên hạ."
Lý Thanh Sơn quay đầu nói với Tiểu An:
"Ngươi đợi ở đây, xem ta phá trận của hắn thế nào!"
Nói xong hắn bước bước đầu lên bậc thang.
Hơn mười bóng dáng vọt đến, nháy mắt đã che khuất tầm mắt, miệng hò hét, đồng thời tấn công một loạt về phía Lý Thanh Sơn, phối hợp với nhau không chút sợ hở, như thể đã che kín hết mọi khả năng né tránh xung quanh Lý Thanh Sơn.
Bốp bốp bốp bốp, trên dưới cả người Lý Thanh Sơn gần như đồng thời trúng chiêu. Những cú đấm đá, lên gối như trường thương đâm, búa rìu đập mạnh, cho dù là tảng đá lớn cũng phải nát.
Thắng rồi. Đây là tiếng lòng của tất cả đệ tử Binh gia ra tay. Không có pháp thuật hộ thân, thậm chí còn không cảm giác được chân khí hộ thể, chỉ với xá ŧᏂịŧ thường, sao có thể chống lại được quyền cước của họ.
"Đây là nghi thức hoan nghênh khách quý của Binh gia chúng ta!"
Một đệ tử Binh gia nói, đáp lại lời trêu ghẹo ban nãy của Lý Thanh Sơn.
Lý Thanh Sơn cúi thấp đầu, búi tóc bị đánh vỡ, tóc xõa tung.
"Phải không? Thế thì cái nắm đấm yếu nhớt này cũng hơi thiếu nhiệt tình rồi đó."
Đệ tử Binh gia vừa lên tiếng đột nhiên ngây người, chỉ thấy dưới mái tóc bay loạn, đôi mắt kia lóe đỏ lên như dã thú, khóe miệng nở một nụ cười nanh ác, lộ ra răng nanh trắng muốn.
Lý Thanh Sơn hổ khu chấn động, khí hải chân khí thu vào đan điền tuôn trào ra.
Tất cả đệ tử Binh gia vừa ra tay đều bay hết ra ngoài, rơi xuống đất phía xa. Tay chân họ đánh lên người Lý Thanh Sơn đều đau muốn nứt, nhưng chẳng ai phát ra tiếng rên, có người còn giãy dụa muốn ra tay tiếp.
"Mấy tên ở đằng cấp này vẫn đừng nên ra tay, khiến người ta không hứng lên nổi."
Lý Thanh Sơn nói, tiếp tục đi lên từng bậc thang, mỗi bước đều có nhiều đệ tử Binh gia mạnh hơn ra tay. Nhưng hắn vẫn chưa ra tay, chỉ dùng thân thể tiếp nhận quyền cước của họ, thậm chí còn lười đánh văng họ ra ngoài. Nắm đấm của luyện khí sĩ tầng ba tầng bốn, dù không có chân khí hộ thể, cũng đừng mơ tạo thành thương tổn gì với hắn.