Đại Thánh Truyện (Bản Dịch)

Chương 559 - Chương 559: Không Trụ Được Lâu

Chương 559: Không Trụ Được Lâu - Đại Thánh Truyện - Thuyết Mộng Giả - Truyện Tiên Hiệp - Created with GetTextFromHtml-V1.5.6 - Written by Mkbyme

Chương 559: Không Trụ Được Lâu


Trong lúc hỗn loạn, vẫn nắm được toàn bộ chiến cuộc, thật sự đáng sợ, mà đáng sợ hơn nữa là, hắn gần như muốn dùng sức của một người, đánh tan mấy trăm đệ tử Binh gia.

Một giáo quan khẳng định:

"Chân khí và thể lực của hắn không thể chống đỡ được lâu đến vậy."

Một khắc sau, đám thệ tử Binh gia đã ngã xuống một nửa, tất cả đều không thể chiến đấu tiếp nữa, có kẻ còn hôn mê luôn, lăn xuống khỏi bậc thang. Đây là do Lý Thanh Sơn đã kiềm chế rồi, nếu không thì những kẻ ngã xuống đều đã chết.

Nhìn sang Lý Thanh Sơn, vẫn như rồng như hổ, không thấy chút vẻ mệt mỏi nào, lại còn càng hứng thú hơn, hô to một tiếng "Đã quá", nắm lấy chân một đệ tử Binh gia, vung mạnh một phát bay ra xa.

Mấy giáo quan đều đầy khϊếp sợ, vị huấn luyện viên già vừa lên tiếng nói:

"Tên này đúng là ngoài dự đoán, nhưng hắn cũng không thể chống đỡ được quá lâu đâu."

Quả nhiên, chỉ thấy chân khí của Lý Thanh Sơn đã hơi khổng ổn, chỉ khi đối mặt với uy hϊếp lớn mới có thể vận chân khí để ngăn cản một chút. Đám giáo quan đầu gật đầu tán đồng.

Nhưng chỉ khắc sau, Lý Thanh Sơn đã chẳng dùng nổi chân khí hộ thể nữa, đan điền khí hải rỗng tuếch, hoàn toàn dựa vào một sức trâu bền dẻo, tính khát máu của hổ để chiến đấu. Trên người hắn cũng đã bắt đầu bị thương, nhưng khí thế lại chẳng sụt giảm chút nào, lại còn dũng mãnh hơn, đạt đến trạng thái đỉnh phong.



Lý Thanh Sơn như cơn gió thu quét rụng đám đệ tử Binh gia xuống. Tuy đã mất đi chân khí hộ thể, người hắn cũng đầy vết thương, thở hồng hộc, nhất là ngực hắn có một quyền ấn cháy đen cực kỳ rõ ràng. Cả người toàn vết máu loang lổ, có của người khác, cũng có của chính hắn.

Dưới chân hắn là một đám đệ tử Binh gia ngã xuống.

Lý Thanh Sơn ngoặt khóe miệng, cười khà khà, như thể chiến đấu còn sảng khoái hơn uống năm mươi vò rượu ngon, cảm giác phiền não có thể dứt bỏ hết.

Còn lại mười mấy đệ tử Binh gia, họ đều nhìn hắn với ánh mắt nhìn quái vật. Nếu không có Hàn Thiết Y và các giáo quan ở đó, cũng không quá nguy hiểm đến tính mạng, thì có lẽ họ đã chạy tán loạn cả rồi.

Ý chí của đệ tử Binh gia có lớn đến mức nào nhưng cũng không phải vô tận.

Nhưng, "quái vật" cũng có lúc yếu nhược:

"Đừng để hắn khôi phục thể lực! Các huynh đệ lên!"

Nhưng thứ hy vọng mờ mịt này bị Lý Thanh Sơn nghiền nát rất nhanh, hai cánh tay hắn kẹp hai đệ tử Binh gia, vừa dừng lực, hai người lập tức bế khí, tiện tay vứt xuống dưới chân.

Lúc này, một đấm mạnh lên mặt hắn, đầu hắn cứng như đá, răng rắc một tiếng, tay người kia gãy, Lý Thanh Sơn cũng chỉ hơi lắc đầu.

Dù chỉ sau một khắc sẽ ngã xuống không dậy nổi, nhưng hắn lại ngoan cường đứng đấy, đến tận khi đệ tử Binh gia cuối cùng ngã xuống mới cất tiếng cười to.

Không phải thực lực của Lý Thanh Sơn bộc phát, mà là tất cả đệ tử Binh gia luyện khí tầng bảy đều bị hắn tiêu diệt từng bộ phận trong trận hỗn chiến. Tên luyện khí sĩ tầng tám mạnh nhất kia, Lý Thanh Sơn liều mạng bị thương, miễn cưỡng ăn ăn một đấm của hắn, xử chết hắn. Dị nhân Mộc Khôi cũng nhận một đá của Lý Thanh Sơn, lăn xuống cầu thang hôn mê bất tỉnh.

Cho dù có là lão hổ già hết sức, cũng không phải kẻ mà lũ sói con có thể uy hϊếp.

Cho đến giờ phút này, trên cầu thang mấy trăm nấc, trừ hắn ra, không còn ai đứng thẳng nổi.

Lý Thanh Sơn nói với Tiểu An:

"Nhìn thấy chưa?"

Chẳng biết từ lúc nào, người xem phía dưới đã không chỉ có mỗi Tiểu An, còn có rất nhiều người đến nghe ngóng, các đệ tử nhà khác ở các đảo hay tin chạy đến, ai nấy cũng ngạc nhiên nhìn hắn, trơ mắt nhìn hắn dùng sức một mình mình, chiến với chín phần đệ tử Binh gia. Đây là người sao?
Lý Thanh Sơn nhìn xuống dưới, chỉ thấy đám người nhốn nháo, rầm rộ như khi đấu với Sở Thiên. Hoa Thừa Tán, Hách Bình Dương, đám này tất nhiên cũng ở trong số đó, mơ hồ còn có cả Hàn Quỳnh Chi nữa thì phải.

...

"Lý Thanh Sơn, cái đồ hèn đó sao? Có phải đang bế quan tránh chiến hay không?”

Hàn Quỳnh Chi vừa chấp hành nhiệm vụ về thì nghe tin Lý Thanh Sơn và Sở Thiên quyết đấu.

Mấy tháng trôi qua, chút rung động của khi ấy sớm đã tan thành mây khói, từ khi biết Lý Thanh Sơn vào Tiểu Thuyết gia, nàng đã biết hắn gần như đã vĩnh viễn mất đi tư cách theo đuổi nàng, cảm thấy hơi tiếc một chút.

Đến tận khi nghe nói hắn muốn quyết đấu với thiên tài Sở Thiên, mới có chút hứng thú. Đến quan chiến, vì thú vui bản thân mà đặt năm trăm viên linh thạch cho hắn, thế mà hắn lại không đến. Chuyển thành thất vọng, chút động lòng cũng biến thành xem thường, nàng ta nghĩ ban đầu mắt mình mù rồi.
Hoa Thừa Tán tựa vào cửa:

"Đương nhiên là đến rồi, lần trước ta đã nói, ngươi hiểu lầm hắn rồi, hắn không phải người sẽ tránh chiến."

Hàn Quỳnh Chi tiếp tục thu dọn đồ đạc:

"Nếu như ngươi là nữ, ta sẽ chỉ đơn giản hoài nghi là ngươi không để ý tên này cũng u mê hắn. Sao? Có phải hắn bị Sở Thiên đánh gần chết, hại ngươi thua nghìn viên linh thạch không?"

Hoa Thừa Tán nói:

"Lòng dạ đàn bà như mò kim đáy bể, nhưng để một nữ nhân hiểu nam nhân cũng là chuyện cực kỳ khó khăn. Lần này, là ta thắng."

Bình Luận (0)
Comment