Chương 560: Nợ - Đại Thánh Truyện - Thuyết Mộng Giả - Truyện Tiên Hiệp - Created with GetTextFromHtml-V1.5.6 - Written by Mkbyme
Chương 560: Nợ
Hàn Quỳnh Chi thoáng dừng:
"Ngươi nói sao?"
"Đương nhiên, lần trước thua bao nhiêu, lần này thu về lại hết bấy nhiêu. Sở Thiên bây giờ còn đang nằm ở Y gia. Còn nữa, tên nhóc kia như ngươi nói thì đã ở luyện khí tầng bảy, ta thấy đuổi kịp ngươi chỉ còn là vấn đề thời gian thôi. Đương nhiên, bây giờ ra tay, ngươi phân nửa cũng không phải là đối thủ của hắn."
Hàn Quỳnh Chi hỏi:
"Vậy hắn đâu? Hắn thế nào rồi?"
"Gần như không mất một sợi tóc nào. Nghe nói gần đây hình như đang viết tiểu thuyết. Ha ha, lão Vương nghe nói lại sắp phát điên."
Hàn Quỳnh Chi nhíu mày:
"Chẳng lẽ ta nhìn lầm? Ngươi nói rõ ràng cho ta, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Hoa Thừa Tán lập tức kể lại ngọn ngành một phen, mồm miệng hắn lanh lợi, nếu chịu đi kể chuyện, chắc chắn sẽ là người kể tốt nhất.
Hàn Quỳnh Chi nghe mà tâm trí bay đi, hận không thể đích thân đến hiện trường, lớn tiếng khen Lý Thanh Sơn hay. Thì ra mình hiểu lầm hắn thật. Nàng ném đồ trong tay. Không được, ta phải đi xem hắn xem thế nào.
Nhưng lại dừng bước, lúc trước khi hắn mới đến Tiểu Thuyết gia, mình không đến thăm, bây giờ lại đến, chẳng phải khiến Hàn Quỳnh Chi nàng thành một kẻ nịnh hót trong mắt hắn sao?
Nhưng hắn mới vào Tiểu Thuyết gia có mấy ngày đã bế quan, nàng cũng bận nên mới không đến thăm hắn, lại còn là thân gái, qua lại với người của Tiểu Thuyết gia, đúng là xấu hổ chết mất.
Khi nàng còn đang thầm xoắn xuýt trong lòng, một đệ tử Pháp gia đến bẩm báo:
"Sư huynh, sư tỷ, lại có chuyện hay để xem rồi. Hàn Thiết Y bày trận, muốn Lý Thanh Sơn khiêu chiến!"
"Đi đây, đi xem thử xem!"
Hoa Thừa Tán nói, Hàn Quỳnh Chi cũng thuận nước đẩy thuyền đi theo. Bản tính nàng vốn thích náo nhiệt.
Sau khi đi vào, Hàn Quỳnh Chi cảm thấy may mắn, cuối cùng nàng cũng không bỏ lỡ trận chiến như thế này.
Nhìn thấy Lý Thanh Sơn tung hoành ngang dọc trong trận địa địch, dáng vẻ nói cười tự nhiên, đột nhiên cảm thấy nhịp tim tăng vọt, ánh mắt dính chặt lên người hắn.
Hoa Thừa Tán cười nói:
"Bây giờ, ai mới u mê?"
Hàn Quỳnh Chi đỏ mặt, nhưng không yếu thế chút nào:
"Ngươi có ý kiến không? Lão nương thích kiểu này nhất đấy, tốt hơn tên mặt hoa da phấn nhà ngươi biết bao nhiêu lần!"
Hoa Thừa Tán sờ mũi một cái:
"Đúng là con gái lớn không nhờ được, chớp mắt thôi mà thanh mai trúc mã đã thành tên mặt hoa da phấn."
Bọn họ đã quen biết nhau từ nhỏ, từ bé đến lớn hắn toàn phô bày hết mị lực, chỉ cần là nữ đều đều khó tránh khỏi động lòng ít nhiều với hắn. Cũng chỉ có mỗi nàng từ đầu đến cuối duy trì quan hệ bằng hữu thuần túy với hắn, không hơn. Hàn Quỳnh Chi xuất thân quân nhân thế gia, không thích nam tử phong lưu. Mị lực của Hoa Thừa Tán có mạnh hơn thì cũng không có tác dụng với nàng.
Hàn Quỳnh Chi cười khà khà:
"Lần này Thiết Y lão đệ chắc xấu hổ muốn chết, sắc mặt lão già chắc chắn sẽ rất khó coi."
Còn chưa dứt lời, một tiếng hừ lạnh vang lên chói tay, Hàn Quỳnh Chi run rẩy cả người, sắc mặt tái nhợt đi.
Hoa Thừa Tán nói:
"Sao thế?"
Hàn Quỳnh Chi cắn răng nói:
"Là lão già kia, vậy mà lại ác với con gái mình như vậy."
Hoa Thừa Tán nói:
"Cũng chẳng có cô con gái nào miệng ác như ngươi."
Trong khi họ nói chuyện, thắng bại trên đài đã phân. Hàn Quỳnh Chi nhìn Lý Thanh Sơn thương tích đầy mình, dáng vẻ lung lây sắp ngã, lòng cũng hơi động, hô to:
"Ngươi thắng rồi. Mau xuống đây đi!"
"Đợi đã, bây giờ ta đến đánh ngươi!"
Lý Thanh Sơn lại quay người đi lên đài cao, nói với Hàn Thiết Y.
Lý Thanh Sơn đi lên từng bước một, đi đến trước mặt Hàn Thiết Y, một tên đệ tử Binh gia đang ngã xuống đất không đứng lên nổi bỗng bật dậy, ôm lấy eo Lý Thanh Sơn.
"Các huynh đệ, ngăn hắn lại."
Từng đệ tử Binh gia đã mất đi năng lực chiến đấu đều liều mạng ôm lấy chân Lý Thanh Sơn.
Lý Thanh Sơn nâng đấm lên, đấm về phía đệ tử Binh gia đang ôm lấy eo hắn. Đệ tử Binh gia nọ nhắm mắt lại, nhưng vẫn ôm chắc không buông. Nhưng hắn ta không cảm thấy đau, nắm đấm kia, chẳng hiểu sao lại thu về.
Lý Thanh Sơn gian nan di chuyển bước chân nặng nề, cứng rắn kéo nhiều người theo, lê từng bước đến chỗ Hàn Thiết Y, cả đường đi rất tập tễnh, nhưng lại vô cùng kiên định.
Bịch một tiếng, chân của hắn cuối cùng cũng đạp lên đài cao, vung một đấm về phía Hàn Thiết Y.
Hàn Thiết Y giơ tay ý muốn giáo quan ngừng, không tránh không né, cứng rắn chịu một đấm này.
"Thiếu tướng quân!"
Đệ tử Binh gia đỏ cả mắt, như thể trơ mắt nhìn tướng địch công phá trận của họ, gϊếŧ chủ soái của họ vậy. Trong lòng mỗi đệ tử Binh gia còn tỉnh táo đều cảm thấy cực kỳ khuất nhục, từng người nghiến chặt răng, nước mắt rơi lã chã như những đứa trẻ.
"Buông hắn ra."
Hàn Thiết Y ra lệnh:
"Còn hai đấm nữa."
Lý Thanh Sơn hoạt động gân cốt:
"Nắm đấm yếu nhớt như vậy, ta tự đánh mình còn cảm thấy không thú vị. Cho ngươi nợ vậy, đợi ta khôi phục thể lực rồi đến đánh sau!"
Nói xong, Lý Thanh Sơn liền ngã về phía sau. Một luồng kim quang lóe lên, Tiểu An vận Kim Cang Hóa Thân, ôm Lý Thanh Sơn vào lòng.
Tiếng ngáy vang lên, Lý Thanh Sơn nằm ngáy o o, trong lúc ngủ mơ, trên mặt vẫn mang theo nụ cười hài lòng.