Chương 561: Chuẩn Bị - Đại Thánh Truyện - Thuyết Mộng Giả - Truyện Tiên Hiệp - Created with GetTextFromHtml-V1.5.6 - Written by Mkbyme
Chương 561: Chuẩn Bị
"Giao hắn cho ta đi, hắn cần trị liệu một chút."
Một nữ tử đi đến cạnh Tiểu An. Khuôn mặt nàng như vẽ, giọng nói dịu dàng, mặc bộ đồ trắng, như phát ra tia sáng ôn hòa, bên hông treo một chiếc lệnh bài trắng, khắc một chữ "Y".
Trên bặc thang, đệ tử Y gia mặc áo trắng đều hành động, chữa thương cho đệ tử Binh gia.
Hàn Thiết Y nói với nữ tử nọ:
"Như Tâm, làm phiền ngươi rồi."
Thương thế bình thường thì Binh gia trị được, thậm chí dựa vào thể phách mạnh mẽ có thể tự khôi phục. Nhưng nghiêm trọng hơn thì phải mời đệ tử Y gia ra tay, mới cam đoan không để lại hậu quả về sau.
"Nhận tiền của người, giúp người trừ họa, xin quân yên tâm."
Như Tâm cười dịu dàng, tự nhiên phóng khoáng. Binh gia là khách hàng lớn nhất của Y gia, bình thường cũng hiếm khi có mối làm ăn lớn như thế.
"Như Tâm sư tỷ, hình như hắn không gặp vấn đề gì lớn."
Một tráng hán cơ bắp cuồn cuộn ấp úng nói.
"Không biết có bị nội thương hay không, nếu để lại di chứng sẽ không tốt. Tiểu muội muội, ngươi nói có đúng không?"
Như Tâm ngồi xổm xuống, nói với Tiểu An.
Dù Tiểu An cảm thấy với thể trạng của Lý Thanh Sơn sẽ không có vấn đề gì, nhưng vẫn không yên tâm nên gật đầu đồng ý.
Như Tâm lấy một miếng lá xanh trong tay áo ra, nâng Lý Thanh Sơn lên, tạo ra một tia sáng lục, bao phủ toàn thân hắn, mấy vết thương nhỏ lập tức khép lại ngay.
Nhiều lá hơn bay ra từ tay áo nàng, chừng trăm lá, nâng hết tất cả đệ tử Binh gia bị thương nặng lên. Đây không phải pháp thuật mà là Linh khí, Linh khí đồng bộ. Dù phẩm cấp chỉ ở thượng phẩm, nhưng giá trị còn hơn cả Linh khí cực phẩm thông thường.
Như Tâm liếc mấy lá xanh trên người Lý Thanh Sơn, mím môi. Thể chất mạnh mẽ như vậy, hoàn toàn vượt ngoài sự hiểu biết của con người, rất có giá trị nghiên cứu.
...
Hàn Thiết Y quay người trở lại bên trong diễn võ đường, Hàn An Quân đang ngồi ở chủ vị, bưng chung đồng ba chân lên uống rượu. Hai bên có mười cái ghế, chín đệ tử Binh gia đã yên vị, chỉ còn vị trị bên phải của Hàn An Quân là còn trống.
Tất cả bọn họ đều là luyện khí sĩ tầng tám tầng chín, vị trí bên tay trái chỗ Hàn An Quân có một vị tráng hán trọc đầu mặt mũi hung lệ, lại là luyện khí sĩ tầng mười.
Tráng hán đầu trọc nói:
"Tướng quân, sao không để chúng ta ra tay mà để tên nhóc Lý Thanh Sơn này ngông cuồng như thế?"
Tám người khác cũng tỏ vẻ cực kỳ căm phẫn. Trơ mắt nhìn đồng đội của mình bị một mình Lý Thanh Sơn đánh cho tan tác trước mắt bao người. Nếu như không vì uy thế của Hàn An Quân quá thịnh, bọn họ đã không nhịn được mà ra tay rồi.
Trong Bách gia, trừ đệ tử cấp cao nhất ra sẽ có mười đệ tử cấp cao, phong cấp cao nhất, được gọi là đệ tử trung tâm. Chín người bọn họ đều là kiêu binh hãn tướng là chân chính, có lực chiến mạnh nhất. Bất kỳ ai trong số họ tham chiến thì thắng bại có lẽ sẽ thay đổi.
Hàn An Quân trầm giọng nói:
"Chúng ta chèn ép còn chưa đủ, muốn lấy mạnh hϊếp yếu nữa hay sao?"
Tráng hán đầu trọc không phục nói:
"Tay không tấc sắt làm sao có uy lực kinh khủng được? Nếu dùng binh khí, chém gϊếŧ linh tinh thôi thì tên nhóc kia cũng đã chết rồi."
Hàn An Quân đập chung rượu đồng ba chân xuống:
"Ta thấy kẻ ngông cuồng thật sự không phải hắn, mà là các ngươi! Nếu cho dùng hết thủ đoạn chém gϊếŧ, không đến hai khắc, hắn đã gϊếŧ đến đây rồi. Thường ngày huấn luyện ra vẻ, đến khi thực chiến đã lộ nguyên hình ngay, rối tinh rối mù. Mất mặt, thật mất mặt, cút về tĩnh tâm ba ngày hết cho ta!"
Hàn An Quân luôn trầm mặc ít nói đột nhiên mở miệng, giận dữ răn dạy một phen, tất cả mọi người đều câm như hến, tuân mệnh ra ngoài, chỉ còn lại Hàn Thiết Y.
Sắc mặt Hàn An Quân dần dần hoà hoãn lại, khó khăn nở nụ cười:
"Thiết Y, ngươi làm không tệ, họ cần chút động lực. Đừng tưởng rằng mỗi ngày chịu chút ít vất vả đã tưởng mình mạnh hơn đệ tử nhà khác."
Hắn thân là chủ Binh gia, cảm nhận về một thứ gì đó còn nhạy cảm hơn Liễu Trường Khanh nhiều. Trong cảnh tượng hòa bình này, hình như có dây cung đã dần được kéo ra, chiến tranh chẳng còn xa nữa.
Hắn muốn mượn sức của Lý Thanh Sơn để tôi luyện đệ tử Binh gia thật triệt để, để có khả năng chuẩn bị sẵn sàng khi chiến loạn nổ ra. Hiện tại có mất mặt, dù sao vẫn tốt hơn so với tương lai mất mạng. Hắn không sợ mất mặt Binh gia, người chết mới mất mặt.
"Ta cũng không ngờ, hắn có thể đi đến bước này."
Hàn Thiết Y nhíu mày. Hắn cũng không hoài nghi Lý Thanh Sơn có thể xông lên đài, nhưng bình định tất cả rồi đi lên từng bước, thật sự nằm ngoài tính toán của hắn.
"Luyện thể thuật của hắn rất không bình thường. Đáng tiếc lại không phải đệ tử Binh gia ta, nếu không Cửu Phủ diễn võ, chí ít chúng ta có thể chắc thắng thêm ba phần."
Hàn An Quân thở dài hệt như Lạp Tháp đạo nhân. Lần mở thi viện này, mấy thiên tài theo đánh giá của hắn thì Lý Thanh Sơn đứng nhất, Sở Thiên và Dư Tử Kiếm đều không bằng. Dù Tiểu An có thiên phú như yêu nghiệt, nhưng chưa chắc đã hợp với Binh gia. Mà Lý Thanh Sơn lại sinh ra để làm lính, trời sinh tính hiếu chiến, thích chém gϊếŧ, nhưng lại sinh lòng cách trở.