Chương 562: Cảm Giác Ấy - Đại Thánh Truyện - Thuyết Mộng Giả - Truyện Tiên Hiệp - Created with GetTextFromHtml-V1.5.6 - Written by Mkbyme
Chương 562: Cảm Giác Ấy
Hàn Thiết Y nói:
"Tuy hắn không phải là đệ tử Binh gia nhưng tướng quân cũng có thể chỉ điểm một hai."
Hàn An Quân nói:
"Ta cũng có ý đó. Việc này ngươi cứ làm trước đi."
Chỉ có cá lớn đủ mạnh thì đám cá con mới có thể phát huy được tiềm lực trước nay chưa từng có, trở nên đoàn kết hơn. Cho dù không có lý do này, hắn cũng không nỡ nhìn một nhân tài bị lãng phí ở nơi như Tiểu Thuyết gia.
"Vâng!"
...
Lý Thanh Sơn tỉnh dậy khỏi cơn mơ, ga giường màu trắng, vách tưởng trắng, bàn trắng, gió nhẹ tung màn cửa, ánh nắng từ cửa sổ chen vào.
Một chùm hoa bách hợp trắng noãn đặt ở đầu giường tản ra hương thơm ngát nhàn nhạt. Bầu trời chẳng biết đã tạnh mưa bao giờ, ánh nắng ấm áp chiếu vào.
Lý Thanh Sơn vươn vai một cái. Cảm giác các vị trí trên cơ thể đều hơi hơi đau. Nhưng tinh thần lại cực kỳ sảng khoái. Quả nhiên, so với viết tiểu thuyết, cuộc sống như thế thích hợp với mình hơn. Cái suy nghĩ không thiết thực kia, vẫn nên bỏ đi đi thôi!
Nhắm mắt lại, cảm nhận mọi nơi trong cơ thể đều không sao, đan điền khô kiệt cũng bắt đầu tích lại một chút chân khí.
Tích chân khí vốn là một quá trình tuần hoàn, trải qua sử dụng quá độ như vậy, tốc độ khôi phục cực kì chậm chạp, nhưng chất lượng cũng tăng lên.
Trận chiến này giúp hắn nhiều thứ, dù chưa nhận được chỉ điểm của Hàn An Quân, nhưng hắn lại lĩnh ngộ được không ít thứ.
Hắn là thiên tài thực chiến, mị lực hiện lên trong chiến đấu, cũng kích phát tiềm lực trong chiến đấu. Những tên đệ tử Binh gia đó dù không phải đối thủ của hắn, nhưng thi triển chiêu thức, vận dụng kỹ xảo, thậm chí cảm giác đánh vào người đều giúp hắn nhận được lợi ích không nhỏ.
Như Tâm từ ngoài cửa bước vào:
"Ngươi tỉnh rồi sao."
Mắt Lý Thanh Sơn lóe lên, lại là một mỹ nhân, hơn nữa còn là một mỹ nhân luyện khí sĩ tầng mười, quả nhiên là là chân trời xa nơi đâu không có cỏ thơm, thật sự không hiểu ý nghĩ này của Hoa Thừa Tán.
Nhưng nếu phải so sánh thì người trước mắt đúng là kém Cố Nhạn Ảnh một chút. Hắn không biết loại cảm giác này rốt cuộc là thật hay do hắn cô đơn hơn mười năm, bỗng thấy một giai nhât tuyệt sắc nên mới ấn tượng sâu như thế.
Không phải người xưa nói đấy sao, thư sinh lúc còn nghòe túng đến nhà nông ăn một bát bột củ sen thấy ngon vô cùng, nhưng đến khi làm đại quan, nếm hết bột củ sen do đầu bếp nổi danh làm đều không tìm được hương vị khi trước. Cuối cùng tìm tới nhà nông kia, nếm thử xem thế nào, nhưng cũng đã không còn mùi vị khi trước.
Hắn rất muốn có cơ hội tự trải nghiệm câu chuyện này.
"Tại hạ Lý Thanh Sơn, xin hỏi tôn tính đại danh đạo hữu là?
"Đại danh của Lý đạo hữu, sao Như Tâm lại không biết cho được?"
Có họ "Như" sao? Lý Thanh Sơn thầm thấy lạ. Hắn nhìn quanh:
"Tiểu An đâu?"
"Bị Nhất Niệm đại sư gọi về rồi, ngươi cũng không đến mức bệnh nặng không dậy nổi, cũng không cần phải trông coi."
Như Tâm nói. Nàng ngồi ở mép giường, dùng đôi tay trắng đặt lên ngực Lý Thanh Sơn. Bộ thanh sam nọ đã rách toác trong trận chiến.
Đôi bàn tay mềm mại như ngọc của nàng dần trượt từ ngực xuống bụng:
"Thương thế của ngươi khôi phục rất nhanh, bên trong thân thể ngươi ẩn chứa sức sống kinh người."
"Khi còn bé ta từng ăn một loại quả không biết tên, sau đó thì cường tráng thế này."
Lý Thanh Sơn thuận miệng viện cớ nói dối. Thế này không phải có ý với ta sao? Ha, chắc chắn là thấy ta oai phong ở Binh gia, bị khí chất của ta hấp dẫn.
Thôi. Cũng không thể để một mình người ta chủ động, Lý Thanh Sơn xưa nay là kẻ muốn gì làm nấy, bắt lấy tay Như Tâm:
"Vậy phải cảm tạ cô nương đã dốc lòng cứu chữa."
Ánh mắt Như Tâm ngưng lại, rụt tay, không hề khúm núm. Sắc mặt nàng ta cũng hơi đỏ, nhưng là do tức giận. Nàng chưa từng thiếu người theo đuổi trong Bách Gia Kinh Biện, nhưng chưa thấy nhiều kẻ không biết xấu hổ như vậy.
Lý Thanh Sơn còn tưởng rằng mị lực của mình đã cao đến cỡ Hoa Thừa Tán.
Như Tâm thấp giọng nói:
"Đạo hữu, nếu ngươi không buông tay, ta sẽ gọi người đến."
Lúc này Lý Thanh Sơn mới buông tay, hắn kinh ngạc nói:
"Chẳng phải ngươi sờ ta trước sao?"
"Ta là thầy thuốc, ngươi là người bệnh, không thể đảo loạn thứ tự này. Sao nào? Đạo hữu thích xoa bóp như thế sao? Cũng không phải không được, đây cũng là một trong những dịch vụ Y gia ta phục vụ, nhưng phải thu phí."
Như Tâm cúi đầu cười yếu ớt, cực kỳ động lòng người.
Lý Thanh Sơn vừa hưng phấn, vừa mất mát:
"Được, bao nhiêu linh thạch?"
"Ngươi nằm xuống đi, ta đi chuẩn bị một chút."
Như Tâm cười duyên dáng, quay người đi.
Sau một lúc lâu, một gã cơ bắp xông đến, tiếng nói ầm ầm như sấm:
"Ngươi muốn xoa bóp à?"
Lý Thanh Sơn ngạc nhiên:
"Không phải...Không phải..."
"Sao Như Tâm sư tỷ có thể làm việc nặng thế này được? Tới đây!"
Gã cơ bắp không nói nhiều, bước lên, đôi tay to như sắt thép chặt đá vỗ lên người Lý Thanh Sơn.
"Tay nghề không tệ."
Sau một lát, Lý Thanh Sơn đứng dậy, chân thành khen. Vị này không hổ là đệ tử Y gia, trông thì thô lỗ nhưng ra tay lại cực kỳ tinh tế, tỉ mỉ, xoa hoặc bóp, đấm hoặc ấn, giúp Lý Thanh Sơn giãn hết gân cốt ra, đồng thời rót vào cơ thể một luồng sức sống của Ất Mộc chân khí bừng bừng.
Lý Thanh Sơn cảm thấy toàn thân sảng khoái, vết tích máu đọng trên người cũng biến mất hết, đáng để tiêu linh thạch.
Gã cơ bắp kia quát:
"Cảm ơn đã chiếu cố."