Chương 563: Quái Dược - Đại Thánh Truyện - Thuyết Mộng Giả - Truyện Tiên Hiệp - Created with GetTextFromHtml-V1.5.6 - Written by Mkbyme
Chương 563: Quái Dược
Lý Thanh Sơn đứng dậy, tìm một bộ thanh sam trong túi bách bảo ra mặc rồi mới ra cửa.
Như Tâm cười:
"Sao nào, sư đệ kia của ta có tay nghề thế nào?"
"Không tệ."
Lý Thanh Sơn cười nói. Tên cơ bắp kia chợt đến đúng là đã cắt đứt tơ tưởng của Lý Thanh Sơn. Người khác không có ý gì, hắn cũng lười phí não, cũng không phải không có gái không sống được. Người sống trên đời, thứ có thể tở tưởng nhiều vô số kể.
Như Tâm hơi kinh ngạc. Vốn tưởng Lý Thanh Sơn sẽ xấu hổ không vui, thậm chí thẹn quá hoá giận, nàng cũng chuẩn bị xong lý do thoái thác cả rồi, không ngờ hắn lại thản nhiên như vậy, hơn nữa ánh mắt khi nhìn mình cũng trở về bình thường, khiến nàng nghi ngờ mị lực của bản thân.
"Ngươi mới lần đầu đến Nhân Tâm đảo đúng không? Ta dẫn ngươi đi dạo một vòng!"
Đệ tử cấp cao nhất đến, đương nhiên phải để đệ tử cấp cao nhất tiếp đón. Dù Tiểu Thuyết gia xuống dốc, nhưng Lý Thanh Sơn đã chứng minh hắn xứng đáng nhận được lễ ngộ này trước mặt tất cả mọi người.
Đi bộ nhàn nhã, có người đẹp bầu bạn, cũng thú vị.
Lý Thanh Sơn thuận miệng hỏi chuyện của Y gia:
"Thầy thuốc giảng trị bệnh cứu người, cứu người thường cũng dễ, người tu hành cũng nhiễm bệnh được sao?"
Như Tâm nói:
"Không bệnh thì ta giúp hắn bệnh! Muốn bệnh gì thì phải bị bệnh đó."
Ở Y gia, không phải toàn những nhân vật lành như bụt, mà là những kẻ thiện dùng độc dịch. Độc tất nhiên là những loại kịch độc, còn dịch là những ôn dịch, thu thấp đủ loại dịch bệnh, gϊếŧ địch không cần vũ khí. Thần minh mà Y gia tôn kính đương nhiên cũng có ôn thần.
"Không buồn cười chút nào."
Lý Thanh Sơn nói.
"Thế sao? Thật là lạ, trước đây ta nói chẳng ai là không cười. Sống cả đời khó tránh gặp phải mấy quái nhân. Bệnh của người tu hành bình thường không biểu hiện nhưng lại ẩn trong cơ thể, kinh mạch tổn thương, hoặc Ngũ Hành mất cân đối, không ảnh hưởng đến tính mạng nhưng tích tụ lâu ngày sẽ ảnh hưởng đến việc tu hành."
"Mà trừ những bệnh trên người này ra, bệnh ta chữa còn có cả tâm bệnh. Bệnh trên người còn dễ, khi không trị được tâm bệnh thì đường tu hành sẽ cực kỳ khó đi. Như Hoa thống lĩnh của Pháp gia, ngươi đừng bảo là ta nói nhé. Hắn bị tâm bệnh đấy. Cứu đạo tu hành của người tu luyện cũng xem như cứu mạng người đi!"
Lý Thanh Sơn nhếch miệng:
"Vậy sao ngươi còn không mau cứu hắn?"
Như Tâm nói:
"Bệnh hắn đã nguy kịch, trị liệu không dứt được, Phật sẽ độ người có duyên!"
Bỗng nàng hạ giọng xuống:
"Xem hai người phía trước đi, cũng bị bệnh nguy kịch rồi, thần tiên khó cứu, thần tiên khó cứu!"
Lý Thanh Sơn giương mắt lên nhìn, chỉ thấy trong vườn hoa, Tiền Dung Chỉ đang vịn Sở Thiên đi dạo, trên mặt toàn nét cười. Nếu không biết rõ con người của Tiền Dung Chỉ và tính tình của Sở Thiên, hắn thật sự sẽ tưởng họ là một đôi thần tiên quyến lữ.
"Họ bị bệnh gì?"
"Một kẻ bị điên, một kẻ bị cuồng."
"Cũng xứng đôi đấy."
Lý Thanh Sơn cười nói, nghiêng mình tránh họ.
Sở Thiên đang chìm đắm trong hạnh phúc yên vui nên hoàn toàn không phát hiện. Tiền Dung Chỉ thì cảm giác được ngay, nhìn về phía kia, trông thấy bóng lưng Như Tâm thì cau mày. Nữ nhân kia cũng rất phiền phức.
Lý Thanh Sơn bảo mình từng có ý định đến Y gia học luyện đan, Như Tâm nói:
"Ngươi chọn Y gia là đúng rồi, Đạo gia chỉ luyện đan, chúng ta còn luyện dược được nữa."
"Có gì khác biệt?"
"Luyện đan chỉ dùng cho tu hành, còn luyện dược lại có thể chữa bệnh."
Như Tâm đưa Lý Thanh Sơn đến hiệu thuốc lớn của Y gia thăm thú một phen. Quả nhiên, trừ linh đan tràn ngập còn có các loại thuốc nước, thuốc bột.
Lý Thanh Sơn thấy trong đó có một chiếc hộp đề tên "Ngọc Phu Phấn", hắn hỏi:
"Cái này để chữa bệnh gì?"
Như Tâm nói:
"Chuyên trị hắc bệnh."
"Hắc bệnh?"
Như Tâm quan sát Lý Thanh Sơn một chút:
"Ừ, có thể nói như ngươi đi. Nếu ngươi dùng thuốc này thì ít nhất ba ngày, nhiều nhất là bảy ngày sau ngươi sẽ biến thành một tên mặt hoa da phấn thuần khiết."
Lý Thanh Sơn lắc đầu, đã hơi quen với Như Tâm. Khí chất của nàng không hề hợp với lời nàng nói ra, nhưng Y gia luyện chế mấy thứ thuốc này đúng là thú vị, chí ít thuật luyện đan của Đạo gia cũng không có những thứ như thuốc nước ẩn thân, còn có mấy thứ hắn chưa từng nghĩ đến.
"Cái này để chữa bệnh gì?"
Lý Thanh Sơn chỉ vào một bình thuốc thủy tinh màu xanh lam được trang hoàng trịnh trọng.
"Ngươi nói ức thủy đấy à? Ý nghĩa như tên, là để trị chứng hay quên. Nếu ngươi bỗng quên mất họ của mình thì uống hết, chắc chắn thấy ngay hiệu quả, nhưng tác dụng phụ là lú hướng."
Như Tâm thuận miệng đáp, thấy sắc mặt Lý Thanh Sơn chợt thay đổi.
Lý Thanh Sơn nói:
"Ngươi bảo có thể nhớ lại hết à? Kiếp trước luôn sao?"
Như Tâm nói:
"Tiếc là năng lực của ta vẫn không thể đọ lại Mạnh Bà."
Lý Thanh Sơn đang thất vọng thì chợt nghe Như Tâm nói:
"Nhưng chỉ cần là thứ có trong đầu ngươi, uống thuốc của ta chắc chắn có thể hồi tưởng lại được. Ngươi muốn biết bữa trưa mười năm trước mình ăn gì cũng được."
"Có thể cho ta thử một lần không?"
"Chúng ta có họ hàng gì không? Ngươi họ Lý mà."
"Ta nghiêm túc đấy, một trăm linh thạch một lọ, ngươi không cần bày ra vẻ mặt như thế, đùa thôi."
Trong khoảng lặng, Lý Thanh Sơn uống một thìa ức thủy, những câu chuyện phủ bụi trước kia bỗng rung chuyển, bụi bặm rời ra, đập thẳng vào mặt, chiếu rõ trong đầu hắn, là một trang sách giấy, bên trên chi chít chữ nhỏ.
Mở đầu là câu "Trương Vô Kỵ quay lại..."
Lý Thanh Sơn thầm gào thét trong lòng: Bệnh của ta được chữa rồi!