Chương 564: Cho Đủ Trăm Viên - Đại Thánh Truyện - Thuyết Mộng Giả - Truyện Tiên Hiệp - Created with GetTextFromHtml-V1.5.6 - Written by Mkbyme
Chương 564: Cho Đủ Trăm Viên
“Đó là Bắc!”
Như Tâm khiêu ngón cái, chỉ về phía sau.
Lý Thanh Sơn mặc kề nàng:
“Đến cùng Ức Thủy này bán thế nào.”
“Ha…ta vốn chỉ luyện chơi chơi thôi, không ngờ thật sự bán được.”
Như Tâm ngừng cười, vươn bàn tay trắng nõn ra:
“Một trăm viên linh thạch một bình, cảm ơn đã quan tâm!”
Lý Thanh Sơn nghiến răng nói:
“Không phải vừa nói chỉ chơi chơi thôi sao?”
Như Tâm nói:
“Ai bảo ngươi không cười, này, thứ này rất quan trọng với ngươi!”
“Ta nói lời thật, ngươi lại muốn cãi nhau à.”
Lý Thanh Sơn bắt được tay nàng, đúng là Ức Thủy này rất quan trọng đối với hắn, hơn nữa không chỉ là vì viết tiểu thuyết thôi đâu, mà còn là vì Tiểu An.
“Một viên linh thạch, hai viên linh thạch, ba viên linh thạch…”
“Ngươi đang làm gì?”
“Tính tiền á!”
Như Tâm liếc mắt nhìn cái tay bị hắn nắm lấy.
Lý Thanh Sơn lập tức bỏ tay nàng ra.
Như Tâm cười híp mắt nói:
“Thôi thôi, lương y như từ mẫu, thấy ngươi sốt ruột như vậy nên ta cũng không đành lòng, đưa bình Ức Thủy này cho ngươi là được rồi chứ gì.”
Lý Thanh Sơn nói:
“Ngươi tốt bụng vậy sao?”
Như Tâm nói:
“Có điều ngươi phải đồng ý với ta một chuyện.”
Lý Thanh Sơn hỏi lại:
“Chuyện gì?”
Như Tâm nhẹ giọng đáp:
“Sau này nếu lại ra tay với đệ tử Binh gia thì cứ nặng tay vào, tốt nhất là đánh vào chỗ chết luôn!”
“Hay cho câu lương y như từ mẫu!”
“Hài tử không đánh không nghe lời.”
“Được rồi, ta đi trước một bước.”
Lý Thanh Sơn thuận miệng đồng ý, cầm lấy Ức Thủy cất vào trong túi Bách Bảo rồi vội vàng trở về thử nghiệm.
“Chờ đã. Ba viên linh thạch.”
“Ba viên linh thạch gì, chẳng phải ngươi đưa…”
Lý Thanh Sơn nói đến đây thì thấy Như Tâm cười híp mắt vỗ vỗ vào tay của mình. Ngươi vẫn muốn thu phí sao!
“Được lắm, vậy tính đến khi tới một trăm viên linh thạch luôn đi.”
Lý Thanh Sơn nắm lấy tay Như Tâm, đôi mắt nhìn thẳng vào hai mắt nàng.
“Bốn viên linh thạch, năm viên linh thạch…”
Nụ cười của Như Tâm không thay đổi, bắt đầu tính tiền.
Chẳng qua nơi này không phải là chỗ vắng vẻ gì, mà là nơi kê thuốc người đến kẻ đi tấp nập, không ít đệ tử Bách Gia đến đây lấy thuốc. Lúc nãy Lý Thanh Sơn nắm lấy tay Như Tâm cũng đã hơi thu hút sự chú ý.
Như Tâm thành danh đã lâu, là đại mỹ nhân có tiếng trong Bách Gia kinh viện. Mà Lý Thanh Sơn lại càng là nhân vật nổi tiếng tương lai đầy hứa hẹn.
Hai người còn đều là trưởng đệ tử, vậy nên khi họ cầm tay nhìn nhau ở trước mặt mọi người dẫn đến ai ai cũng liếc mắt, châu đầu ghé tai, nghị luận sôi nổi.
“Này này. Các ngươi nhìn kìa?”
“Lẽ nào Lý Thanh Sơn và Như Tâm sư tỷ là loại quan hệ kia? Thật to gan!”
“Ba mươi ba, ba mươi bốn…”
Nụ cười của Như Tâm vẫn không đổi, hừ một tiếng rồi nói:
“Ngươi thực sự muốn làm vậy?”
“Một trăm viên linh thạch, dù sao ta cũng bỏ ra được.”
Lý Thanh Sơn muốn dạy dỗ nữ nhân không đứng đắn này một phen.
“Vậy thì thử xem, hiếm khi kiếm linh thạch dễ như vậy.”
Như Tâm hừ một tiếng rồi nói nói, sắc mặt hơi phiếm hồng, không biết là xấu hổ hay tức giận.
“Lý Thanh Sơn. Ngươi đang làm gì!”
Hai tiếng quát giận dữ đồng thời vang lên ngoài cửa phòng dược.
Một tiếng là của Sở Thiên với thân thể bùng lên chân khí năm màu, một tiếng khác là của Hàn Quỳnh Chi cũng đang trợn mắt nhìn Lý Thanh Sơn.
Sở Thiên nhìn theo tầm mắt Tiền Dung Chỉ, bỗng nhiên lại thấy Lý Thanh Sơn, chỉ có thể nói là kẻ thù gặp nhau, đặc biệt đỏ mắt. Khi thấy hắn đang dính vào Như Tâm thì càng không nhịn được mà theo lại đây. Từ khi đi tới Y gia, ánh mắt đầu tiên nhìn thấy Như Tâm thì hắn đã coi nàng là nữ nhân của mình.
Vừa đến lại thấy Lý Thanh Sơn đang nắm tay Như Tâm, hơn nữa dường như Như Tâm còn tự nguyện, điều này khiến hắn có loại cảm như bị phản bội và tức giận tột cùng, chỉ muốn vỗ một chưởng đánh chết Lý Thanh Sơn.
Hàn Quỳnh Chi nghe nói Lý Thanh Sơn đã tỉnh rồi nên đến xem hắn thế nào, vừa nhìn thấy cảnh này thì cơn tức xộc lên đầu. Hoa Thừa Tán ở bên cạnh ôm tay mỉm cười, cái tài này cũng có vài phần phong thái đấy, hình như người mà ta không trị được thì đều bị hắn dẹp yên. Hoa Thừa Tán không khỏi nhớ tới Cố Nhạn Ảnh, rồi chỉ lắc đầu một cái, nghĩ rằng không thể nào.
Lý Thanh Sơn hơi run run, Như Tâm nhân cơ hội này mà rút tay về, oán hận nói:
“Ba mươi lăm viên linh thạch.”
“Chờ ngươi giao số hàng còn lại, ta sẽ trả tiền.”
Lý Thanh Sơn vung vung tay, không thèm liếc Sở Thiên lấy một cái mà đã trực tiếp đi về phía Hoa Thừa Tán:
“Thừa Tán, sao ngươi đã đến rồi? Hàn sư tỷ, lâu rồi không gặp, ngươi trừng ta làm gì.”
“Đệch cmn ngươi!”
Một giọng nói truyền vào tai hắn rõ mồn một thông qua chân khí, Lý Thanh Sơn như bị sét đánh, vì lời này không đến từ Hàn Quỳnh Chi, cũng không phải Sở Thiên, mà là Như Tâm.
Hắn xoay đầu lại, nhìn chằm chằm Như Tâm với vẻ không thể tin nổi:
“Ngươi nói cái gì.”
Như Tâm vẫn nở một nụ cười dịu dàng, một thân bạch y uyển chuyển đứng ở đó, hệt như thiên sư bạch y trong truyền thuyết vậy.
Hàn Quỳnh Chi nói:
“Lý Thanh Sơn, ta đang nói chuyện với ngươi đó, ta đặc biệt đến gặp ngươi này!”
“Ồ, cảm ơn, ta không có gì đáng ngại, ta còn có chút chuyện nên đi trước một bước, rảnh rỗi sẽ mời các ngươi ăn cơm.”