Đại Thánh Truyện (Bản Dịch)

Chương 565 - Chương 565: Nam Nhân Xấu Có Nữ Nhân Xấu Trị

Chương 565: Nam Nhân Xấu Có Nữ Nhân Xấu Trị - Đại Thánh Truyện - Thuyết Mộng Giả - Truyện Tiên Hiệp - Created with GetTextFromHtml-V1.5.6 - Written by Mkbyme

Chương 565: Nam Nhân Xấu Có Nữ Nhân Xấu Trị


Hiện tại trong đầu Lý Thanh Sơn toàn là chuyện về Ức Thủy, chỉ muốn về thử nghiệm một phen.

Hàn Quỳnh Chi nói:

“Này, ngươi…”

Lý Thanh Sơn đã đạp lên mây rời đi, chỉ có giọng nói mịt mờ truyền đến:

“À đúng rồi, Sở Thiên, chúc ngươi sớm ngày bình phục.”

Mặt Sở Thiên xanh mét, cố nén kích động muốn ra tay, trăm đạo kiếm khí kia tạo thành tổn thương cực kỳ nghiêm trọng trong cơ thể hắn, nhiều ngày như vậy mà vẫn chưa hoàn toàn điều chỉnh xong.

Hắn bước nhanh tới trước mặt Như Tâm, thân thiết nói:

“Như Tâm sư tỷ, ngươi không sao chứ!”

“Sở sư đệ, thân thể ngươi không quá đáng lo đâu, nhờ có ba vị giai nhân chăm sóc, ồ, là hai vị kia đâu.”

Sở Thiên tự hào nói:

“Các nàng đều đi bế quan tu luyện vì ta rồi!”

Từ sau khi Lý Thanh Sơn xuất quan mà ra, đánh bại thiên tài Sở Thiên thì trong Bách Gia kinh viện bỗng bùng lên phong trào bế quan, mỗi người đều muốn gáy một tiếng làm người kinh ngạc* như Lý Thanh Sơn.

*bình thường không có biểu hiện gì đặc biệt, nhưng khi làm thì có thành tích khiến mọi người kinh ngạc.

Như Tâm hơi bất ngờ, liếc mắt nhìn Tiền Dung Chỉ một cái:

“Đây là chủ ý của Tiền sư muội phải không, vậy thì một mình ngươi đã phải cực khổ rồi.”

Bế quan mấy tháng đi ra thì phát hiện cảnh còn người mất, nam nhân cũng bị cướp đi rồi! Đúng vậy, hai nữ hài ngốc nghếch kia không để ý việc chia sẻ nam nhân với người khác, có điều cũng không thể hi vọng người khác cũng ngốc như các nàng đâu nhỉ!

“Đều là suy nghĩ của các nàng, cảm thấy sức mạnh của mình không đủ, một lòng muốn giúp Tiểu Thiên, ta nghe xong rất cảm động nên đồng ý với các nàng sẽ chăm sóc cho Tiểu Thiên mấy ngày, sư tỷ đừng hiểu lầm, chúng ta chỉ là bằng hữu thôi.”

Tiền Dung Chỉ cười nói, loại bỏ hai bình hoa không cần nàng phí quá nhiều tâm tư như vậy.

“Ta cho các nàng rất nhiều đan dược, lần này bế quan chắc chắn tu vi có thể tiến bộ nhanh chóng, làm nữ nhân của Sở Thiên ta sẽ không lỗ.”

Sở Thiên nói, nhìn Như Tâm đầy sâu sắc và thâm thúy.

Tiền Dung Chỉ cười nói:

“Như Tâm sư tỷ, Tiểu Thiên đúng là nam nhân tốt đáng giá để giao phó cả đời đấy.”

“Ha ha, đúng đấy, đúng đấy!”

Như Tâm cảm thấy hơi buồn nôn, năm nào cũng đặc biệt nhiều người kỳ lạ như vậy à! Vốn còn muốn nhắc nhở hắn vài câu, nhưng loại nam nhân này hoàn toàn điếc không sợ súng, chết cũng không hết tội.

Nam nhân tốt ư, ồ, vậy cứ để nữ nhân xấu xa kia dạy cho ngươi một bài học!

Tiền Dung Chỉ yên lòng, được rồi, tạm thời nữ nhân này sẽ không đến gây rắc rối, nếu nam nhân trên thế giới này đều “tốt” như Sở Thiên thì tốt rồi.

“Ta muốn viết tiểu thuyết!”

Lý Thanh Sơn trở lại Vân Hư đảo, đẩy cửa bước vào và nói tràn ngập vẻ tự tin.

Trong ánh mắt hết sức ngạc nhiên của Lưu Xuyên Phong, Lý Thanh Sơn còn tự về phòng, lấy bình Ức Thủy kia ra rồi đặt lên bàn.

Chiếc bình cao khoảng ba tấc, đựng chất lỏng dạng sền sệt màu xanh thăm thẳm, tựa như ký ức được cô đọng lại.

Lý Thanh Sơn trực tiếp cầm lên, uống một hớp nhỏ.

Mùi vị hơi đắng chát lan tràn nơi đầu lưỡi, hắn vội vàng nhắm mắt lại, cố gắng nghĩ lại...nghĩ lại đoạn ký ức đã bị lãng quên kia.

Thật ra mỗi người đều có chuyện không thể quên được, không bao giờ quên, chỉ có những tin tức vô dụng kia sẽ chìm dần từng chút một vào nơi sâu xa trong tâm hải. Ức Thủy sẽ phơi bày những ký ức phủ bụi kia ra trước mặt ngươi lần nữa, mọi hình ảnh, mọi âm thanh và mọi cảm xúc.
Lý Thanh Sơn mở mắt ra, bắt đầu múa bút thành văn, đoạn chuyện xưa nghe nhiều nên thuộc kia lập tức tái hiện ra ở trong tay hắn.

Lưu Xuyên Phong sững sờ ở cửa, không biết đến cùng đồ đệ cưng này của mình là cái gì, nhưng lại không dám đi vào quấy rầy, chỉ lặng lẽ lui ra ngoài.

Tốc độ viết của Lý Thanh Sơn càng lúc càng nhanh, tay phải dần hình thành một bóng mờ mờ nhạt, cảm giác chưa viết được mấy chữ thì mực nước trong nghiên mực đã hết, thế là hắn trực tiếp nghiền nát một hộp nhỏ rồi đặt ở bên cạnh.

Sắc trời đã muộn, trên bàn sách đã có thêm một xấp tiểu thuyết dày tràn đầy chữ viết ngoáy, mà bút lông sói tốt nhất trong tay hắn đã sắp trụi lủi rồi.

Lúc này, những đoạn văn trong đầu hắn dần mờ nhạt, dược hiệu của Ức Thủy đang dần hết.

Lý Thanh Sơn đặt bút xuống rồi xoa xoa cổ tay, hôm nay viết bấy nhiêu đã!
“Đây là do ngươi viết sao!”

Lưu Xuyên Phong nhẫn nại một lúc lâu vội lao vào, cầm lấy một xấp trang giấy dày trên bàn kia.

“Đúng!”

Lý Thanh Sơn mở tay hắn ra:

“Đừng động vào, ta vẫn chưa viết xong đâu!”

Nói xong, ngày cả bản thân hắn cũng cảm thấy mình thật dũng cảm, độ vẻ vang không hề thua kém việc đánh ngã tám trăm đệ tử Binh gia. Tuy là sao chép, có điều đây đều là mấy chuyện nhỏ nhặt, cả đời này công lại hắn cũng chưa bao giờ viết nhiều như vậy!

Lưu Xuyên Phong nói:

“Hiếm có nha, viết như này thì có thể viết ra thứ gì tốt.”

“Ta viết những thứ mà dân chúng thích nghe, bảo đảm được lòng nhiều người hơn so với thứ có vẻ như nho nhã kia của ngươi.”

Dường như Lý Thanh Sơn đã thấy con đường Tiểu Thuyết gia thành công đang mở rộng trước mắt hắn.

Chỉ cần có Ức Thủy, con đường này chắc chắn là ung dung thoải mái, không vốn mà lại vô cùng lời.
Bình Luận (0)
Comment