Chương 566: Thử - Đại Thánh Truyện - Thuyết Mộng Giả - Truyện Tiên Hiệp - Created with GetTextFromHtml-V1.5.6 - Written by Mkbyme
Chương 566: Thử
Tuy cấp độ vũ lực của tiểu thuyết võ hiệp hơi thấp, có điều hắn vốn cũng không hi vọng sẽ chiến đấu dựa vào cái này, ở giai đoạn Luyện Khí, dù cho miêu tả nhân vật lợi hại đến mức nào đi nữa, sức mạnh niềm tin dạt dào đến nhường nào đi nữa, một khi chịu sự ràng buộc của Đại Diễn thần phù cảnh giới thì năng lực của sự vật được gọi ra cũng có hạn, nhiều nhất cũng là Luyện Khí tầng thứ bảy, tầng thứ tám.
Đối với Luyện Khí sĩ bình thường mà nói, có thể gọi ra bốn đến năm tên tay chân gần như cùng tu vi với mình đã là một chuyện vô cùng ghê gớm, nhưng dựa vào thực lực của Lý Thanh Sơn, loại trợ giúp này cũng không quan trọng lắm, trái lại còn lãng phí hết sức mạnh niềm tin này.
Sức mạnh niềm tin là tài nguyên quan trọng, có thể biến hư ảo thành hiện thực thông qua sự chuyển hóa của Đại Diễn thần phù. Hiện tại Đại Diễn thần phù đang ở giai đoạn sơ cấp, chỉ cần liên tục cường hóa là có thể phát huy tác dụng, cũng không chỉ hạn chế ở trong mấy quyển tiểu thuyết.
Lúc này, Tiểu An từ ngoài cửa đi vào, nhìn thấy Lý Thanh Sơn thì lộ ra một nụ cười ngây thơ.
Lý Thanh Sơn sửng sốt, có một vấn đề hắn chưa nghĩ hay đúng hơn là chưa dám nghĩ xông thẳng lên đầu, đó là Ức Thủy này có thể giúp Tiểu An khôi phục ký ức hay không?
…
Tiểu An có thể cảm nhận được sự biến đổi tâm trạng của Lý Thanh Sơn ngay lập tức, thấy hơi là lạ nên nghiêng đầu.
Lý Thanh Sơn đuổi Lưu Xuyên Phong ra ngoài, đóng cửa phòng lại, lan man hỏi về việc tu hành gần đây của Tiểu An.
Tiểu An càng thấy kỳ lạ hơn:
“Xảy ra chuyện gì rồi à?”
Lý Thanh Sơn cười khổ một cái rồi sờ lên đầu mình, trước giờ hắn không cho rằng mình là một người do dự thiếu quyết đoán, thế nhưng hiện tại hắn hiểu rõ, lý do người ta không do dự thiếu quyết đoán là vì chưa gặp phải chuyện thật sự khó có thể quyết đoán.
Giúp nàng khôi phục ký ức, tìm về thân phận và tên từng là một nguyện vọng trong lòng hắn. Đưa nàng trở về cố hương từng là lời hứa quan trọng nhất mà hắn từng hứa trong cõi đời này.
Nhưng nếu nguyện vọng và lời hứa ngày xưa này đến cùng lúc, hắn tuyệt đối không thể bật cười.
“Ta tìm được một thứ tốt, có thể sẽ giúp cho ngươi.”
Lý Thanh Sơn do dự chốc lát rồi nói thật, sau đó lấy nửa Ức Thủy còn lại ra, giảng giải công dụng với Tiểu An.
Ngay sau đó, Lý Thanh Sơn nhận ra biểu hiện của Tiểu An còn bình tĩnh hơn hắn, tay cầm chiếc bình Ức Thủy thậm chí còn hơi run run, khiến cho chất lỏng màu xanh thăm thẳm kia cũng rung rung theo.
Không hề có sự vui mừng và hưng phấn khi có cơ hội khôi phục được ký ức, nàng rũ mắt xuống, hàng lông mi thật dãi phủ bóng lên đôi mắt to to.
“Ta không muốn uống.”
“Tại sao?”
Lý Thanh Sơn biết rõ còn hỏi, tâm ý tương thông với nhau, sao hắn không biết nỗi lo của nàng, nếu có thể thì hắn thà rằng không biết có loại dược thủy này tồn tại, cho dù không thể lấy được sức mạnh niềm tin một cách đơn giản thông qua viết lách.
Nhưng là một người lớn, hắn không thể mặc kệ hài tử này tùy hứng, cũng không mặc cho mình buông thả, hắn muốn làm chuyện tốt cho “nàng”.
“Đừng tùy hứng. Thử một lần đi, ta vừa thử rồi, hiệu quả cũng không tệ lắm, nói không chừng thực sự có ích, đương nhiên cũng có thể là không có tác dụng gì, đừng mong chờ quá nhiều.”
Tiểu An ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt Lý Thanh Sơn, nói với vẻ mặt khiến người ta phải đau lòng:
“Ta không muốn đi đâu hết, được không?”
Trái tim Lý Thanh Sơn dần trở nên kiên định, khôi phục lại thái độ bình thường, nhẹ răng nở nụ cười rồi hôn liên tiếp lên cái trán nàng:
“Ngươi đi đâu, ta đi đó!”
Tiểu An nhắm mắt lại, ngửa đầu uống một hơi hết sạch Ức Thủy còn lại trong bình.
Chất lỏng đắng chát chảy dọc theo yết hầu vào dạ dày, hóa thành một luồng sức mạnh thần bí, lan khắp ra rồi xông thẳng lên thiên linh.
Một lúc lâu sau, Tiểu An mở hai mắt ra.
Lý Thanh Sơn hỏi:
“Thế nào rồi?”
Tiểu An lắc đầu:
“Không có cảm giác gì.”
Từ ngày tu hành Chu Nhan Bạch Cốt Đạo, hồn của nàng đã hòa làm một thể với xương, mà sau vô số ngày đêm tu hành, xương của nàng đã cứng hơn cả kim cương từ lâu, không chỉ ngoại lực khó có thể phá hoại, mà ngay cả năng lượng kỳ dị cũng không cách nào ngấm vào trong.
Vì thế, bất kể là hấp thụ linh khí thiên địa hay là dùng đan dược thì đều không có tác dụng với nàng, sự tiến bộ chỉ là vẻ bên ngoài mà thôi. Chỉ có dùng lửa nuốt chửng huyết nhục, luyện hóa bạch cốt mới là tu hành đạo duy nhất của nàng.
Tất nhiên dược lực của Ức Thủy cũng không có hiệu quả với nàng.
Lý Thanh Sơn như trút được gánh nặng, thở dài một hơi:
“Ta biết ngay, dược mà nữ nhân kia luyện làm gì có hiệu quả tốt như vậy, không cần lo lắng, ký ức gì đó thì cứ suy nghĩ từ từ là được.”
Tiểu An nhẹ nhàng “ừ” một tiếng, lấy làm lạ nói:
“Nữ nhân kia là sao?”
“Là một nữ nhân linh tinh thôi, không cần để ý đến nàng làm gì, nào, lại nhìn xem ta viết thế nào.”
Lý Thanh Sơn ôm nàng ngồi lên đùi, cho nàng xem bản thảo mà hắn nhọc nhằn khổ sở chép ra.
Tiểu An xem rất chăm chú, thỉnh thoảng lại chỉ ra điểm “kỳ lạ” trong đống kia, cái gọi là kỳ lạ chính là võ hiệp, nó không tuân theo bối cảnh của thế giới này, nên có rất nhiều chỗ sử dụng từ ngữ và điển cố đều có vấn đề.
Lý Thanh Sơn lại đau cả đầu, hóa ra sao chép cũng không đơn giản như vậy:
“Vậy phải làm sao bây giờ?”