Chương 567: Lo Sợ - Đại Thánh Truyện - Thuyết Mộng Giả - Truyện Tiên Hiệp - Created with GetTextFromHtml-V1.5.6 - Written by Mkbyme
Chương 567: Lo Sợ
Hắn lại chưa đọc qua mấy quyển tiểu thuyết, từ lúc ra khỏi Ngọa Ngưu thôn tới giờ cũng mới một đến hai năm, sự hiểu biết về thế giới này cũng không thể nói là sâu sắc.
Tiểu An cười nói:
“Ta có cách.”
Lưu Xuyên Phong đang cắn đầu bút, đoán xem đến cùng đồ đệ của mình viết ra thứ gì.
Lý Thanh Sơn bỗng nhiên nhanh chân tiến vào:
“Có tiểu thuyết để đọc không?”
Lưu Xuyên Phong nói:
“Ngươi muốn đọc cái gì?”
Lý Thanh Sơn trả lời:
“Dù sao cũng không đọc của ngươi, tốt nhất là của một vài học giả có tiếng, khá thịnh hành, càng nhiều càng tốt.”
“Của ta thì làm sao?”
Lưu Xuyên Phong lập tức biện luận, hắn không còn là ông chủ chăng hoa lúc trước rồi, sau đó lập tức lấy một xấp thư từ trong túi Bách Bảo ra:
“Ngươi nhìn xem người ta khen ta như thế nào?”
Lý Thanh Sơn trừng hai mắt, Lưu Xuyên Phong cực kỳ thành thật mà lấy một đống sách lớn từ trong túi Bách Bảo ra, phải đến mấy trăm quyển ấy chứ.
Lý Thanh Sơn ôm lấy chúng xong đi luôn, Lưu Xuyên Phong thì ở phía sau hò hét:
“Ngươi cẩn thận một chút, đây là đống sách quý giá mà ta cất giấu kỹ đấy.”
Tăng y tung bay, Nhất Niệm đại sư lặng yên đi tới Vân Hư đảo, ở bên ngoài lầu trúc của Lý Thanh Sơn, tầm mắt của hắn xuyên qua tầng tầng cây trúc, lập tức nhìn thấy hai bóng người một lớn một nhỏ dưới ngọn đèn lẻ loi.
Tiểu An nằm ngoài trên bàn đọc sách, lật ào ào hết tờ này đến tờ khác, đọc rất nhanh, bên cạnh đã có một chồng mười mấy cuốn.
Lý Thanh Sơn thì lại đứng, như đang suy tư điều gì đó, thỉnh thoảng xoay chuyển thân hình, vung tay đá chân.
Hắn đang tổng kết và lĩnh ngộ xem được gì mất gì từ trận chiến ngày hôm nay, nếu để hắn đọc sách thì xem mười trang sẽ chỉ nhớ được bảy trang, nhưng nhớ lại trận đấu ngày hôm nay thì trong đầu lại như đang chiếu phim vậy, mỗi một quyền một cú đá đều rõ mồn một, thậm chí hắn còn nhớ rõ hắn đã đánh bại mỗi một đệ tử của Binh gia như thế nào.
Dần dần, những bóng lưng bốn phía đều mờ đi, vẻ mặt và thân hình của các đệ tử Binh gia cũng mờ nhạt, chỉ còn dư lại một đám đệ tử Binh gia lộn xộn lao lên bậc thang thật dài tựa như một đám gậy gộc.
Hắn bắt chước theo chiêu thức của họ và phương pháp phát lực của họ, đèn đuốc chiếu bóng hắn ánh lên vách tường, cái bóng hăng hái vận động mạnh mẽ trong không gian chật hẹp.
Hai người một động một tĩnh, nhưng lại hình thành nên một loại bầu không khí ấm áp kỳ diệu, để Nhất Niệm đại sư cảm thấy quen thuộc đến khó hiểu, suy nghĩ hồi lâu mới nhớ ra, đó là cảm giác của gia đình.
Vì tiết kiếm chút đèn dầu, mẫu thân sẽ may vá y phục dưới ánh trăng, hắn thì bắt đom đóm ở trong sân.
Nhất Niệm đại sư đè nén những suy nghĩ này lại, lặng im thở dài một hơi, người xuất gia, nếu lãi vẫn ghi nhớ một chữ “nhà” này thì sẽ thành thế nào đây?
Mấy ngày qua, biểu hiện vượt xa tu hành giả thông thường của Lý Thanh Sơn lại khiến nỗi lo trong lòng hắn ngày càng tăng lên.
Bọn họ cũng không có quan hệ máu mủ, hiện tại tuổi nàng vẫn còn nhỏ, nếu lớn thêm vài tuổi nữa, một khi nảy sinh loại tình cảm kia thì e rằng càng cắt cũng cắt không đứt, lý cũng lý không rõ*, muốn dứt bỏ thì càng khó khăn hơn
*nỗi niềm chia ly.
Do dự một chút rồi Nhất Niệm đại sư xoay người rời đi, lần pháp hội này nhất định phải để chư vị đồng môn dùng chí lý của Phật Pháp mà giúp nàng giác ngộ, để nàng chặt đứt trần duyên.
Tiếng lật sách ào ào cùng với tiếng quyền cước xé gió dừng lại cùng lúc.
“Được rồi.”
Lý Thanh Sơn dồn khí vào đan điền, nếu trận thế ngày hôm nay lại xuất hiện lần nữa, hắn tự tin rằng mình có thể giành thắng lợi một cách ung dung hơn.
Tiểu An mỉm cười nói:
“Chúng ta bắt đầu đi!”
Dưới ngọn đèn lẻ loi, Lý Thanh Sơn chấp bút còn Tiểu An thì nói, hai người đối chiếu sửa chữa đôi chút, làm cho những lời văn kia phù hợp với thời đại này hơn, trong lúc vô tình, thời gian lững lờ trôi đi.
Cần gì phải đạp lên giày sắt*, hao tổn tâm cơ, chẳng phải cái gọi là ký ức xuất hiện vào mỗi một giây phút hay sao?
*tìm kiếm điều gì đó rất khó khăn và cần nhiều nỗ lực
…
“Cái này là do ngươi viết thật sao?”
Lưu Xuyên Phong cầm lấy một tập bản thảo mà nói với ngữ điệu không thể tin nổi, ít nhất cũng phải đến mấy chục vạn chữ, mà Lý Thanh Sơn chỉ viết trong vài ngày.
“Không phải là sao chép đấy chứ?”
Lý Thanh Sơn nói như không có sức:
“Nói bậy, ngươi từng đọc quyển tiểu thuyết nào giống vậy chưa?”
Lưu Xuyên Phong đáp:
“Sao chép sẽ không thu thập được chút nguyện lực nào, bất kể ngươi sao chép cao siêu đến đâu.”
Ví dụ như Công Đức thần phù, bất kể tu sĩ làm việc ở nơi xa xôi nhường nào, dù cho có người sở hữu tên và tướng mạo giống hắn như đúc thì công đức cũng sẽ không tìm sai đối tượng, đây chính là chỗ huyền diệu của thần phù.
Trong lòng Lý Thanh Sơn bồn chồn, hắn sao chép thứ của kiếp trước, vẫn là thứ thuộc về thế giới khác và là duy nhất ở thế giới này, có lẽ hắn được tính là bản gốc nhỉ.
“Được, để sư phụ xem viết thế nào? Sau đó sữa giúp ngươi một phen.”
Lưu Xuyên Phong dựa bàn mà đọc.