Chương 569: Quà Bái Sư - Đại Thánh Truyện - Thuyết Mộng Giả - Truyện Tiên Hiệp - Created with GetTextFromHtml-V1.5.6 - Written by Mkbyme
Chương 569: Quà Bái Sư
Lý Thanh Sơn lắc đầu một cái, tuy rằng các giáo thụ giảng bài cũng không tệ, nhưng cũng phải cân nhắc đến năng lực nhận thức của mỗi một đệ tử, từ đó mà làm chậm tiến trình. Giảng giải lời lẽ dễ hiểu, tuy thú vị nhưng cũng lãng phí nhiều thời gian. Hơn nữa, e rằng trình độ của những giáo thụ kia còn không sánh bằng vị trước mắt này.
Tuy miệng Như Tâm đánh đá, nhưng làm người cũng không tệ. Sau đó hắn lại xin Ức Thủy của nàng lần thứ hai, nàng chưa lấy một viên linh thạch nào. Hơn nữa nàng là một đại mỹ nhân mà lại không kiêu căng gì hết, tất nhiên trở thành lựa chọn số một của hắn.
Như Tâm nói:
“Để ta suy xét một chút, ăn dưa hấu trước đi!”
Bổ dưa hấu ra, ruột dưa đỏ tươi tỏa ra một mùi thơm ngát. Lý Thanh Sơn ăn một miếng, vừa cho vào miệng đã tan ra, thơm ngon ngọt như mật, lại còn ẩn chứa linh lực rồi hòa vào trong khí hải đan điền.
Lý Thanh Sơn suy nghĩ, trồng trọt thuật của Nông gia quả nhiên huyền diệu, hiệu quả không hề kém so với đan dược bình thường, đáng tiếc hắn không phải đệ tử Nông gia, thực ra hắn thích trồng trọt hơn là luyện đan.
Như Tâm vẫn đang nhìn Lý Thanh Sơn, hàm răng cắn ra một khoảng trống lên trên trái dưa, đôi môi màu hồng nhiễm đỏ, sau đó một tiếng “nhoàm nhoàm” phát ra cắt ngang mạch suy nghĩ của Lý Thanh Sơn.
“Ngươi có thể nhỏ giọng một xíu không.”
Như Tâm nói:
“Tiểu hài tử không hiểu gì hết, ăn dưa hấu thì phải ăn cho hấp dẫn vào.”
Lý Thanh Sơn lườm một cái, để vỏ dưa xuống, chỉ thấy chớp mắt một cái mà một quả dưa hấu lớn đã vào bụng.
Như Tâm dùng ống tay áo lau miệng:
“Không được!”
“Làm sao?”
“Ta cân nhắc rồi, không được, tiễn khách!”
“Nhả lễ bái sư của ta ra!”
Lý Thanh Sơn rất muốn bóp cổ nàng.
“Ngươi thật sự muốn vậy.”
Như Tâm làm ra vẻ luồn ngón tay vào miệng, dáng vẻ cứ như ngươi muốn thì ta sẽ ói ra thật.
Tuy Lý Thanh Sơn cảm thấy hơi buồn nôn, nhưng vẫn nghiến răng nói:
“Nhả!”
Như Tâm “phốc” một tiếng phun ra một hạt dưa:
“Tự biến trở về đi, dưa ngốc, ha ha ha!”
Lý Thanh Sơn bắt lấy hạt dưa, lộ ra vẻ mặt tiếc nuối, lắc đầu cảm thán:
“Đáng tiếc, đáng tiếc.”
Như Tâm nói:
“Đáng tiếc cái gì?”
Lý Thanh Sơn đáp lời:
“Vốn muốn dùng Chân Linh Đan làm thù lao, đáng tiếc người khác không cảm kích, ta đi tìm Tuyệt Trần Tử là được rồi, nói về luyện đan thì Đạo gia vẫn là đứng đầu.”
“Chờ đã, ngươi nói là Chân Linh Đan sao.”
Như Tâm thay đổi sắc mặt, Chân Linh Đan là đan dược mang tính then chốt để từ Luyện Khí đến Trúc Cơ, nàng chính là Luyện Khí tầng thứ mười, khi đã đạt đến trước ngưỡng cửa này, nàng không thể kiềm chế được mà xiêu lòng.
Lý Thanh Sơn nói:
“Đúng đấy!”
“Ngươi có Chân Linh Đan sao? Ta không tin!”
Như Tâm khôi phục vẻ ung dung, cười khẽ lắc đầu.
Ở tu hành giới hiện tại, Chân Linh Đan là thứ có tiền cũng không thể mua được, Lam Điệp Thảo – loại linh thảo quan trọng nhất để luyện chế Chân Linh Đan gần như biến mất. Lam Điệp Thảo chỉ mọc ở trên mỏ linh thạch, căn bản không phải thứ mà dùng trận pháp tụ linh có thể gây trồng ra được.
Trông ra khắp Thanh Hà phủ, có thể nói gia tộc môn phái nắm giữ mỏ linh thạch đã ít nay lại càng ít, trải qua nhiều năm khai thác đào quật, Lam Điệp Thảo mọc ra đã ít nay lại càng ít, ngay cả tự minh luyện đan cũng không đủ dùng, đừng nói là tùy ý bán ra ngoài. Nàng ở Y gia nhiều năm như vậy, hiện tại trên tay cũng chỉ có hai viên mà thôi, dựa vào xuất thân của Lý Thanh Sơn thì chắc không thể có được thứ này.
Nhưng nàng không biết, chẳng những trong tay Lý Thanh Sơn có Chân Linh Đan, hơn nữa còn không chỉ có một viên, còn có cả một đống lớn Lam Điệp Hoa, còn từng có cả một vùng Lam Điệp Hoa.
Lý Thanh Sơn không nói gì, tiện tay lấy một hộp gấm từ trong túi Bách Bảo ra, “đùng” một tiếng mở ra, để lộ Chân Linh Đan ở bên trong.
Như Tâm vỗ vỗ gò má rồi than nhẹ:
“Vì theo đuổi sư tỷ mà ngươi lấy cả Chân Linh Đan ra sao, sư tỷ thực sự rất cảm động…”
Lý Thanh Sơn nói:
“Bớt tưởng bở, ngươi dạy hay không dạy.”
Như Tâm vươn tay bao lấy hộp gấm lại rồi nhẹ nhàng đóng nó lại:
“Ta dạy cho ngươi, có điều ngươi cứ giữ lấy Chân Linh Đan này đi! Dựa vào tốc độ tu hành của ngươi, chưa đến mấy năm nữa là cần dùng đến rồi, muốn đạt Trúc Cơ thì không thể không có thứ này.”
Lý Thanh Sơn hơi kinh ngạc, không nghĩ tới nàng cũng có lúc thông cảm cho người khác.
Như Tâm mỉm cười:
“Chúng ta vẫn tính bằng linh thạch đi, một trăm viên một ngày, ta sẽ hết sức nghiêm túc, cẩn thận dạy ngươi.”
“Ngươi trực tiếp nói ngươi rất biết cách kéo dài thời gian là được rồi. Lời ta đã nói thì sẽ giữ lời, lúc nào luyện đan thuật của ta có thể luyện ra được viên Chân Linh Đan, lúc đó viên Chân Linh Đan này chính là của ngươi, ngươi cảm thấy thế nào?”
Nếu có thể luyện hóa tất cả Lam Điệp Hoa trong túi Bách Bảo thành Chân Linh Đan, vậy thì giá trị sẽ còn vượt xa những món linh khí hay linh phù kia, hơn nữa tuyệt đối không phải lo không có thị trường tiêu thụ, đây chính là một bước quan trọng nhất để hắn thăng cấp cảnh giới Yêu Tướng đó.
Lý Thanh Sơn vươn tay phải ra, Như Tâm nhẹ nhàng vỗ một cái rồi mỉm cười nói:
“Thành giao!”