Chương 570: Bút Danh - Đại Thánh Truyện - Thuyết Mộng Giả - Truyện Tiên Hiệp - Created with GetTextFromHtml-V1.5.6 - Written by Mkbyme
Chương 570: Bút Danh
Thực ra loại giao ước này cũng giống như quyết đấu vậy, lẽ ra phải đến Tranh Minh đảo để xác lập giấy tờ công văn, tìm một vị làm nhân chứng, nhưng Lý Thanh Sơn không rõ cái này lắm, mà Như Tâm cũng không đề cập tới.
Vào lúc hoàng hôn Lý Thanh Sơn mới trở lại Vân Hư đảo, hắn khẽ thở phào một hơi, cảm thấy hơi mệt mỏi, cái này không chỉ là vì học luyện đan thuật, mà cũng vì thỉnh thoảng Như Tâm lại nói nhảm vài câu khiến hắn thực sự đau đầu. Có điều, dưới sự kíɧ ŧɧíɧ của Chân Linh Đan, nàng cũng coi như tận tâm tận lực, hiệu suất giảng bài cực cao, hơn nữa không cần rút bớt thời gian đi nghe giảng, giải quyết được một nỗi buồn phiền trong lòng Lý Thanh Sơn.
Lý Thanh Sơn vừa bước vào đình viện thì Lưu Xuyên Phong đã xông lên, tóm một phát lấy cổ áo của Lý Thanh Sơn.
…
“Này, cái này thật sự là do ngươi viết sao?”
Con ngươi Lưu Xuyên Phong thấp thoáng đỏ lên, hắn vốn đọc nó với suy nghĩ sẽ chỉ bảo cho Lý Thanh Sơn, chấn chỉnh lại tôn nghiêm sư đạo.
Ừ, võ giả tựa như một thế giới không có tu hành giả, bối cảnh khá giống nhau, có điều văn pháp không khỏi quá khô khan, thậm chí còn chẳng có bài thơ mở đầu nào cả. Đúng đấy, Thanh Sơn hắn xuất thân từ sơn cốc, muốn hắn viết thơ thì cũng quá miễn cưỡng, những lúc thế này lại phải xem sư phụ hắn ra tay.
Lưu Xuyên Phong mang theo một bụng ý kiến tiếp tục đọc tiếp, sau đó dần dần quên mất mục đích ban đầu, bị những tình tiết đan xen trong quyển tiểu thuyết cuốn vào, đọc hết tờ này sang tờ khác, đợi khi phục hồi tinh thần thì đã nhìn thấy kết thúc, sắc trời đã hơi tối.
Cách viết của cả quyển tiếu thuyết hoàn toàn khác với những thứ mà hắn đã đọc trước kia, nhưng tất cả cảnh tượng, sự miêu tả tinh tế và lối suy nghĩ hùng vĩ...bây giờ nghĩ lại mà vẫn còn như hiện rõ trước mắt. Quyển tiểu thuyết này không những không tồi, mà quả thực còn tốt đến khó mà tin nổi, đá bay suy nghĩ ban đầu của hắn ra chuồng gà.
Lý Thanh Sơn nói:
“Đương nhiên.”
“Không thể, cái này không thể nào.”
Lưu Xuyên Phong lẩm bẩm nói, hắn viết nhiều năm như vậy, biết rõ độ khó của chuyện này.
“Ha, ta là thiên tài đó.”
Lý Thanh Sơn vỗ vai Lưu Xuyên Phong, quả nhiên chuyện xưa của đại sư thật hùng hồn, đương nhiên cũng không thể không kể công Tiểu An đã sửa chữa và “bản địa hóa” nó.
“Ồ, đây là cái gì?”
Lý Thanh Sơn tự quan sát bên trong thân thể mình, phát hiện Công Đức thần phù vốn mờ nhạt tối tăm lại lóe một điểm sáng trong chớp mắt. Hắn mạnh mẽ ngẩng đầu lên nhìn Lưu Xuyên Phong, đột nhiên cảm thấy thân thiết đến lạ.
Vốn dĩ còn lo lắng sản phẩm sao chép có thể thu thập được nguyện lực hay không, vị độc giả thứ nhất này không có nguyện lực thì phải làm sao?
Lưu Xuyên Phong cũng không tìm được đáp án tốt hơn, đành phải giải thích trước mặt Lý Thanh Sơn, đại khái là vì hắn xuất thân từ giang hồ, vì thế mà khi viết truyện giang hồ mới sinh động như thế, dễ dàng như thế.
“Thanh Sơn, chắc chắn sẽ không hối hận vì đã vào Tiểu Thuyết gia. Vậy ta gửi nó đến Vân Hư xã nhé, ngươi nghĩ ra bút danh chưa?”
Lý Thanh Sơn bỗng bị hỏi khó thì cau mày đăm chiêu. Trong đầu chợt lóe linh quang, giơ ngón trỏ lên:
“Kim Long thế nào?”
Đây là hai vị tác giả mà hắn cân nhắc mình có khả năng sao chép nhiều nhất, vậy nên hắn đã kết hợp tên của cả hai vào với nhau một cách hoàn hảo.
Lưu Xuyên Phong hơi lảo đảo, muốn tìm một cái tên quê mùa hơn cái tên này cũng không dễ dàng, hắn quát lên:
“Ngươi cho rằng ngươi đang ở trong thôn, đặt tên cho hài tử đấy à? Chúng ta là Tiểu Thuyết gia đấy, bút danh chính là sinh mạng thứ hai của chúng ta.”
Lần đầu Lý Thanh Sơn đối mặt với Lưu Xuyên Phong mà cảm thấy hơi mất bình tĩnh, lầm bầm rằng:
“Kim Long càng thô bạo càng may mắn.”
Sau đó hắn suy tư một phen, là một đại tác giả “viết” cả trăm vạn chữ, vậy mà bị vài chữ bút danh làm khó thì hơi lúng túng.
“Vô Kỵ, Vô Kỵ không tệ nhỉ!”
“Thân là tiểu thuyết gia, sao lại cùng tên với nhân vật trong sách được, độc giả nhìn vào sẽ nghĩ như thế nào?”
“Thanh Sơn!”
“Chỉ bỏ mỗi họ à. Đồ đệ yêu quý, xin ngươi nghiêm túc chút đi.”
Lý Thanh Sơn nói:
“Ta hiểu rồi, vậy thì đặt là Lý Thanh Sơn đi!”
“Cái gì, đây không phải là tên thật sao…”
“Đúng, chính là tên thật!”
Lý Thanh Sơn mỉm cười, toàn thân tràn trê ánh sáng của sự tự tin, gần đây bị quá nhiều chuyện phàm tục quấy rầy, suýt chút nữa đã quên giấc mộng Cửu Nhật.
Một ngày nào đó, hắn phải để cái tên Lý Thanh Sơn này truyền khắp Cửu Châu, để ngàn tỉ người khen ngợi.
Mặc dù điều này giống với việc một hài tử tuyên bố ảo tưởng của mình với bầu trời kia, nói ra sẽ làm người ta chê cười, thậm chí tự mình nghĩ mà cũng cảm thấy đáng yêu, nhưng thật sự như thế mới có thể gọi là ước mơ.
Luyện thành Chân Linh Đan không phải là ước mơ, tu thành Yêu Tướng cũng không phải là ước mơ, vì chúng đều quá đứng đắn, chỉ sẽ khiến người thực hiện tỏ vẻ trang nghiêm, còn người nghe tỏ vẻ nghiêm túc.
Được Cố Nhạn Ảnh xem như là thực hiện được nửa giấc mơ, tuy rằng hắn nghiêm túc như vậy, nhưng cũng suýt chút nữa làm tên kia cười nhạo lại. Hừ, hạ sĩ nghe vậy cũng phải bật cười, không cười không đủ để thành đạo.