Chương 571: Nhiệm Vụ - Đại Thánh Truyện - Thuyết Mộng Giả - Truyện Tiên Hiệp - Created with GetTextFromHtml-V1.5.6 - Written by Mkbyme
Chương 571: Nhiệm Vụ
Lo mọe gì người ta nghĩ thế nào, Lý Thanh Sơn ta muốn làm người hoặc là yêu mạnh nhất và nổi tiếng Cửu Châu thiên hạ đấy.
Nỗ lực bước từng bước một, chỉ vì chạm tới giấc mơ. Cái gọi là tiểu thuyết, chẳng qua cũng là bước thứ nhất trong kế hoạch vĩ đại mà thôi, cần gì phải hao tổn tâm sức, suy nghĩ cái tên giả làm gì.
“Đại tiểu thuyết gia Lý Thanh Sơn, ta thích cái tên này! Để Phúc bá giúp ta tuyên truyền thật tốt, ta tự trả một ngàn vạn bạch ngân, để mỗi một người trong Thanh Hà phủ biết đến tên của ta!”
“Tên của ngươi là gì?”
Lúc Lý Thanh Sơn đang hăng hái ngẫm nghĩ, Hoa Thừa Tán cưỡi gió mà tới.
Lý Thanh Sơn nghênh đón:
“Sao ngươi đến đây?”
Hoa Thừa Tán nghe nói Lý Thanh Sơn thật sự viết ra một quyển tiểu thuyết thì do sự hồi lâu, hỏi:
“Không phải loại kia đâu đúng không, gần đây tính tình lão Vương không tốt lắm!”
Lý Thanh Sơn nói:
“Ta là loại người như vậy sao?”
Làm Lưu Xuyên Phong đỏ cả mặt, tức giận bất bình.
“Ta nghĩ cũng đúng, nghe nói cả chiều nay ngươi đều ở Nhân Tâm đảo?”
Hoa Thừa Tán cười ám chỉ, thành thạo như vậy cơ mà, quyến rũ được cả trưởng đệ tử đệ nhất của Bách Gia kinh viện và mụ Hàn Quỳnh Chi hệt như nam nhân kia đến mức trái tim rung rinh, sức hấp dẫn mạnh như vậy đúng là người như Lưu Xuyên Phong không thể so sánh được.
“Ngươi đừng hiểu lầm, chỉ học luyện đan thuật thôi.”
Lý Thanh Sơn vội vã giải thích, tuy rằng Như Tâm rất tốt, nhưng hiển nhiên không nhớ nhung gì hắn cả, hắn cũng không muốn làm tổn hại danh dự người ta, càng lười lợi dụng cơ hội như thế để theo đuổi.
Theo đuổi theo đuổi, không thể thiếu được chứ “cầu xin”, mà hắn vẫn luôn ghét nhất việc phải xin xỏ người khác, hắn sinh ra ở thế giới này không phải để làm nô tài cho nữ nhân nào, cho dù là với Cố Nhạn Ảnh thì điểm này cũng không thay đổi.
“Thôi, không nói cái này, gần đây ngươi rảnh không?”
Hoa Thừa Tán không tin, hắn đã được trải nghiệm tình tình của nữ nhân kia nhiều rồi, tuyệt đối không thể vô duyên vô cớ tốn thời gian đi dạy luyện đan thuật cho Lý Thanh Sơn.
“Làm gì?”
“Nhiệm vụ tập luyện.”
Đây là truyền thống từ trước tới nay của Ưng Lang vệ, bất kể là mới gia nhập Ưng Lang vệ, hay là Ưng Lang vệ thăng chắc sau này thì để phải hoàn thành một nhiệm vụ tập luyện, chứng minh người đó có tư cách đảm nhiệm chức vụ này. Tuy rằng cho tới bây giờ, ý nghĩa tượng trưng của việc này đã lớn hơn ý nghĩa thực tế, nhưng cũng không thể thiếu. Lý Thanh Sơn mới thăng cấp lên Xích Lang vệ, tất nhiên cũng không tránh được phải đi một lần.
“Là nhiệm vụ gì?”
Lý Thanh Sơn càng thấy việc để một mình Như Tâm giảng bài là một lựa chọn sáng suốt, nếu không thì cứ bị mọi việc quấn lấy, chẳng biết lúc nào mới có thể học luyện đan thuật một cách hoàn chỉnh và có hệ thống, thật sự luyện chế được linh đan.
“Một Dạ Ưng của chúng ta bị gϊếŧ, có thể có liên quan đến Bạch Liên giáo, không cần lo lắng, chỉ là nhiệm vụ điều tra. Nếu tìm ra hung thủ thì thuận tiện báo thù cho người của chúng ta, nếu không tìm ra thì trở về phục lệch là được.”
Lý Thanh Sơn nói:
“Nhiệm vụ tập luyện lúc trước của ta cũng là nhiệm vụ điều tra.”
Kết quả chẳng những phải gϊếŧ chết cương thi đạo nhân, còn phải xảo một lượt* Ưng Lang vệ Gia Bình thành.
*không phân tốt xấu, đối xử như nhau.
Hoa Thừa Tán nói:
“Chỉ cần không có nhân vật cấp đàn chủ xuất hiện, e rằng Luyện Khí sĩ bình thường không làm ngươi bị thương được, Cố thống lĩnh đã vây quét mấy lần, đàn chủ khắp nơi của Bạch Liên giáo đã bị gϊếŧ gần hết rồi, còn mấy con cá lọt lưới thì cũng không dám ló đầu ra đâu, sau khi hoàn thành nhiệm vụ thì còn có phần thưởng khác.”
“Phần thưởng gì?”
Hoa Thừa Tán cười nói:
“Là cái mà ngươi chờ mong đã lâu, tới Như Ý quận gặp Cố thống lĩnh!”
Đây cũng là truyền thống nhiều năm của Ưng Lang vệ, người mới có tư cách gặp thống lĩnh cấp trên, nếu may mắn thì sẽ được coi trọng, sẽ có được nhiều lợi ích hơn.
“Cái này không tệ.”
Lý Thanh Sơn lộ ra một nụ cười, hắn cũng muốn đi để xác thực suy đoán trong lòng mình, đến gần một nửa ước mơ kia.
---
“Bao giờ xuất phát?”
Lý Thanh Sơn hỏi.
“Càng nhanh càng tốt, tốt nhất là ngày mai lên đường luôn!”
“Được, vậy thì ngày mai!”
“Ngày mai đến phủ thành báo danh, à đúng rồi, in sạch xong thì cho ta một quyển.”
Hoa Thừa Tán để đồng phục và bội đao của Xích Lang vệ lại rồi chào rời đi.
Ngày hôm sau, Lý Thanh Sơn mặc Xích Lang phục trông thật tuấn tú và đi tới Thanh Hà phủ thành, trụ sở Ưng Lang vệ.
Hắn cất bước lên tầng cao nhất, gõ vang cửa phòng của Hoa Thừa Tán.
Không ngờ người mở cửa lại là Hàn Quỳnh Chi, nàng vừa nhìn thấy Lý Thanh Sơn thì lườm hắn một cái đầy hung ác rồi tức giận tránh sang một bên, cũng không thèm để ý đến hắn.
Lý Thanh Sơn chẳng hiểu ra sao, có điều trước giờ vị Hàn đại tiểu thư này vẫn luôn vui buồn thất thường, nên hắn cũng không để ở trong lòng.
Hoa Thừa Tán ngồi sau bàn, hai tay đan vào nhau, khóe miệng mỉm cười, trông lúc nào cũng như có tính toán sẵn trong lòng rồi vậy.
Hắn trình bày sơ qua nhiệm vụ một lần nữa, Ưng Lang vệ bị gϊếŧ chết tên là Chu Bái, từng là một tên Dạ Ưng, vì có công trong nhiệm vụ vây quét tàn dư Bạch Liên giáo của Cầu Chân xã, nên đã được khôi phục thân phận Ưng Lang vệ bình thường.