Đại Thánh Truyện (Bản Dịch)

Chương 572 - Chương 572: Đẩy Thuyền

Chương 572: Đẩy Thuyền - Đại Thánh Truyện - Thuyết Mộng Giả - Truyện Tiên Hiệp - Created with GetTextFromHtml-V1.5.6 - Written by Mkbyme

Chương 572: Đẩy Thuyền


Hôm trước, khi đang trong quá trình thực hiện nhiệm vụ thì bị gϊếŧ, thi thể được đưa trở lại, trên người bị khắc ba chữ “kẻ phản bội”, nghi là do tàn dư của Bạch Liên giáo gây nên.

Lý Thanh Sơn nghe thấy ba chữ Cầu Chân xã thì đột nhiên nhớ ra là hắn từng gặp người tên Chu Bái này rồi, Cầu Chân xã lại còn là do hắn tự tay tiêu diệt. Mà hung thủ bị tình nghi chính là Khưu Duệ Liễu - xã trưởng của Cầu Chân xã – người đã trốn thoát từ trong tay hắn.

Không nghĩ tới cuối cùng nhiệm vụ này lại rơi xuống người mình, đúng là khó mà đoán trước được nhân duyên trùng hợp trên thế gian này.

Chẳng qua thực tế thì không có gì gọi là trùng hợp cả, Thanh Hà phủ cai quản mấy trăm thành. Số lượng nhiệm vụ trong tay Hoa Thừa Tán nhiều đếm không xuể, nhưng Lý Thanh Sơn xuất thân là Ưng Lang vệ Gia Bình thành, mà chỗ tên Chu Bái này nhậm chức cũng chính là Gia Bình thành, cho nên mới cố ý bàn giao nhiệm vụ này cho Lý Thanh Sơn, có chút phong thái áo gấm về làng.

Tài liệu nhiệm vụ được đặt trên bàn dài, chỉ thấy hai cánh tay đồng thời vươn ra. Lý Thanh Sơn và Hàn Quỳnh Chi bốn mắt nhìn nhau, sau đó cùng nhìn về phía Hoa Thừa Tán.

“Đây không phải là nhiệm vụ của ta sao?”

Hoa Thừa Tán nghiêm túc nói:

“Tuy là nhiệm vụ điều tra, nhưng chuyện này liên quan đến Bạch Liên giáo nên không thể sơ ý, dựa theo quy định thì phải có ít nhất hai người trở lên cùng giúp đỡ thực hiện nhiệm vụ.”

Lý Thanh Sơn thu tay về, không nói gì nữa, thực lực của Hàn Quỳnh Chi đủ mạnh, tuy rằng hơi nóng tính, nhưng hắn cưỡi mây mà đi, đến trưa là có thể tới Gia Bình rồi điều tra đôi chút, cùng lắm mất hai ngày mà thôi, cũng không phải không thể nhịn được. Hơn nữa, suy cho cùng người ta cũng là mỹ nữ, có thể giảm bớt chút hiu quạnh trong suốt chặng đường.

Hàn Quỳnh Chi vỗ bàn một cái:

“Không được. Ta không đồng ý!”

Hoa Thừa Tán nghiêm mặt nói:

“Đây là mệnh lệnh của thống lĩnh!”

Bất kể ngày thường kiêu ngạo như thế nào, nhưng đã là Ưng Lang vệ thì phải phân chia cấp bậc rõ ràng, quy tắc nghiêm ngặt, trừ khi Hàn Quỳnh Chi rời khỏi Ưng Lang vệ, nếu không thì vẫn phải nghe lệnh.

Hàn Quỳnh Chi nhìn chằm chằm Hoa Thừa Tán, rồi lại liếc nhìn Lý Thanh Sơn ở bên cạnh, bỗng nhiên như hiểu ra điều gì đó mà sắc mặt hơi đỏ lên.

Nhìn hai người đi ra ngoài, Hoa Thừa Tán tựa lưng lên chiếc ghế dựa thoải mái:

“Sư muội à, sư huynh chỉ có thể giúp ngươi bấy nhiêu thôi.”

Từ nhỏ đến giờ, cực hiếm khi thấy Hàn Quỳnh Chi yêu thích nam nhân nào, nếu đây vẫn chưa phải chuyện hiếm thấy nhất thì còn có một chuyện còn hiếm thấy hơn, đó là Hàn An Quân cũng tán thưởng nam nhân này. Đương nhiên, thanh mai trúc mã là hắn đây phải ra tay giúp đỡ rồi. Hai người ở riêng cạnh nhau là cách xúc tiến tình cảm nhanh nhất, nếu lại trở về quê hương với Lý Thanh Sơn một chuyến thì càng tuyệt vời quá còn gì.

Cái này cũng được tính là giúp đỡ bằng hữu, bởi nếu Lý Thanh Sơn có thể dựa vào cây to cũng đồng nghĩa với việc được hưởng lợi rất nhiều, ở gần thì có Hàn An Quân giúp đỡ, ở xa thì có Hàn An Quốc phối hợp chặt chẽ, cũng không cần tiếp tục lo lắng không đủ tài nguyên tu hành, quả thực là duyên trời tác hợp. Không ngờ chuyện cười lúc trước lại có cơ hội trở thành sự thật, không thể không nói, Lý Thanh Sơn thực sự phát triển không tệ.

Về phần Cố Nhạn Ảnh, giấc mộng xuân thu* này, vẫn nên tỉnh sớm thôi!

*giấc mơ không thể thành hiện thực.

Đi tới ngoài cửa, Hàn Quỳnh Chi nói:

“Đây là ý của ngươi?”

“Đương nhiên không phải.”

Lý Thanh Sơn bĩu môi:

“Dù đại tiểu thư ngươi muốn gì có đó, nhưng Lý Thanh Sơn ta cũng không thể dùng thủ đoạn này.”

Hàn Quỳnh Chi nhướn lông mày:
“Làm sao, ta không đáng để ngươi dùng chút thủ đoạn?”

“Đáng, đáng, vô cùng đáng, có thể chờ ta một lát được không, ta muốn đến một nơi đã.”

Lý Thanh Sơn thuận miệng nói cho qua rồi nhìn ngó xung quanh.

“Vậy còn tạm được, ngươi muốn đi đâu? Thần thần bí bí, không được để lộ sao?”

Lý Thanh Sơn trả lời:

“Vậy thì cùng nhau đi đi!”

Ở trong thành không tiện thi triển pháp thuật, vậy nên đi bộ còn hơn. Họ tới một tòa lầu nhỏ ở ngoài thành, trên tấm bảng cao cao là ba chữ lỡn “Vân Hư xã”.

Hàn Quỳnh Chi kinh ngạc nói:

“Đây là của Tiểu Thuyết gia các ngươi?”

Lý Thanh Sơn lặng lẽ cười mà không giải thích gì, đây cũng là lần đầu tiên hắn đến chỗ này, hiển nhiên hắn tơi đây là để xem xem việc phát hành sách mới của mình thế nào.

Đêm qua, Lưu Xuyên Phong đã tự mình đưa bản thảo tới đây.
Tôn Phúc Bách và Lưu Xuyên Phong nghe nói Lý Thanh Sơn đến đây thì dắt tay nhau ra đón tiếp, khi thấy có cả Hàn Quỳnh Chi thì lấy làm kinh ngạc.

Ở Thanh Hà phủ có rất nhiều công tử tiểu thư xuất thân từ thế gia, nhưng hiếm có ai có thể mạnh hơn vị trước mắt này, người này lại đi cùng với Lý Thanh Sơn thật sự làm người khác phải suy tư đấy.

Hàn Quỳnh Chi nể mặt Lý Thanh Sơn nên hờ hững chào hỏi Lưu Xuyên Phong một câu:

“Các ngươi làm gì ở đây?”

Lưu Xuyên Phong lại càng khâm phục thủ đoạn tuyệt vời của trưởng đệ tử này của mình, trước kia, mỗi khi vị này thấy hắn thì vẫn luôn không thèm ngó một cái.

“Vào xem là biết.”

Tôn Phúc Bách cười ha ha nghênh đón hai người đi vào, tham quan một vòng trong Vân Hư xã.

Bình Luận (0)
Comment