Chương 573: Xuất Phát - Đại Thánh Truyện - Thuyết Mộng Giả - Truyện Tiên Hiệp - Created with GetTextFromHtml-V1.5.6 - Written by Mkbyme
Chương 573: Xuất Phát
Trong sảnh trên lầu, những người kể chuyện đang đọc thuộc sách của Lý Thanh Sơn, chuẩn bị sẽ trình diễn trong tương lai. Mọi người đều nhất trí cho rằng Lý Thanh Sơn viết vô cùng đặc sắc, đặc biệt là cực kỳ hợp để người kể chuyện tuyên truyền. Có điều vì vận âm không đủ, hơn nữa không phải giọng của thư sinh với giai nhân, cho nên nếu muốn để người hát kịch phối hợp cùng thì phải vắt óc suy nghĩ rồi.
Lý Thanh Sơn vung tay lên:
“Không hát được, vậy có diễn được không?”
Khi nhắc đến hình thức kịch nói, cả đám người tự nhiên hiểu ra.
Mà ở trong một phòng khác, một đám họa sĩ đang vẽ tranh minh họa cho nhân vật trong sách, ý tưởng này bắt nguồn từ Lưu Xuyên Phong, bởi hắn phát hiện từ sau khi chèn thêm tranh thì những quyển sách dung tục kia của hắn đã bán được nhiều hơn, việc thu thập nguyện lực cũng dễ dàng hơn.
Trong xưởng sau Vân Hư xã, mười mấy chiếc máy in ấn mua được từ Mặc gia dang vang lên tiếng ong ong, khắc từng chữ vuông vức lên trên tờ giấy trắng. Chỉ chờ xong trang minh họa là có thể làm theo cách cũ, đóng gáy xong là thành sách.
Lý Thanh Sơn tham quan một vòng, tỏ vẻ hết sức hài lòng:
“Ta thực sự không có thời gian, chuyện nơi đây đành phải làm phiền Phúc bá.”
Tôn Phúc Bách đáp:
“Chúng ta đều là người một nhà, nói như vậy thì lại quá khách sáo rồi.”
“Bao giờ chúng ta đi?”
Hàn Quỳnh Chi không nhịn được mà hỏi, những người của Tiểu Thuyết gia này thật là kỳ lạ, thân là tu hành giả mà lại sống cùng những người phàm tục, có gì thú vị chứ.
Nàng cũng thử lật một trang sách xem sao, nhưng vừa liếc mắt đã thấy nhàm chán. Ngoại trừ công pháp tu hành, xưa nay nàng luôn không mấy hứng thú với bất kỳ thứ nào nhiều chữ, chỉ cảm thấy việc viết tiểu thuyết thực sự không thể khiến người ta yêu thích bằng việc đại chiến với đệ tử Binh gia.
“Bây giờ đi luôn.”
Lý Thanh Sơn nghĩ đến chuyện chẳng bao lâu nữa là tên của hắn sẽ phủ sóng khắp nơi trong Thanh Hà phủ, nên tâm trạng rất tốt.
“Cùng đi thôi, để ta nhanh chân.”
Đi tới ngoài cửa, Hàn Quỳnh Chi đang muốn lấy phi toa ra, mà Lý Thanh Sơn chỉ nói một câu đã thấy sắc mặt nàng hơi dịu đi, nhưng rồi lại lập tức căng thẳng, vì nàng là hàn đại tiểu thư, dù là lúc nào thì cũng không thể hạ giảm khí thế, dù cho có chút thiện cảm thì cũng không thể tâng bốc đám nam nhân, chớ nói chi lúc ở trên Nhân Tâm đảo, cái tên này còn dám không coi mình ra gì như vậy.
Đám mây vọt lên trời, trực tiếp bay về phía Gia Bình thành.
Trở về dọc theo con đường mà lúc trước mình đã xuất phát rời đi, trong lòng Lý Thanh Sơn cũng ngổn ngang cảm xúc.
Tính Hàn Quỳnh Chi vốn rất nóng nảy, nhưng khi đối mặt với hắn thì lại nhớ đến ý đồ mà Hoa Thừa Tán đã sắp xếp cho chuyến đi này, nên muốn hòa hợp với hắn hơn mà lại sợ mất mặt, nhưng nếu cứ nổi giận bất chợt như trước kia thì có khác gì những tiểu cô nương mới biết tương tư, đó lại càng không phải phong cách của nàng.
Đâu chỉ nàng xem thường tác phong này, theo cái nhìn của Lý Thanh Sơn thì như thế chẳng khác gì mấy tiểu cô nương. Hiện tại mà còn muốn giả vờ thành dáng vẻ này dáng vẻ nọ thì thực sự là vô cùng khó chịu, trong chớp mắt chẳng biết nói gì.
Cũng may cảm xúc bùi ngùi của Lý Thanh Sơn đến cũng nhanh mà đi cũng nhanh, một lát sau đã bắt chuyện với Hàn Quỳnh Chi. Lúc này Hàn Quỳnh Chi mới thở phào nhẹ nhõm, nhưng sắc mặt vẫn căng như dây đàn, cố gắng giữ đúng mực, vừa hay cái này lại là chuyện mà nàng giỏi nhất.
Trong lúc nói chuyện, Lý Thanh Sơn chỉ cảm thấy tính tình của Hàn đại tiểu thư bỗng thay đổi ba trăm sáu mươi độ, trở nên rụt rè hơn, tuy thiếu đi chút sắc sảo, nhưng cũng khá lanh lẹ. Trong lòng Lý Thanh Sơn thấy kỳ lạ, nhưng quan hệ đôi bên không tính là thân thiết nên nghiên cứu sâu cũng không tốt.
Làm sao mà hắn biết được, trận chiến hỗn loạn để trút giận của hắn ở Binh gia đã chạm đến trái tim nàng.
Vội vã lên đường hai canh giờ, cuối cùng cũng ngóng thấy một ngọn núi lẻ loi, đứng sừng sững bên bờ sông, trên ngọn núi có một con chim oai phong đang giương cánh, nhìn xuống bên dưới ngọn núi là một loạt thành quách liền nhau.
Mây dưới chân tan biến, Lý Thanh Sơn vững vàng đáp xuống đỉnh núi, nhìn một vòng Gia Bình mà hắn lâu ngày không gặp.
Huyền Ưng thông lĩnh Phương Ân Thượng dẫn theo tất cả Ưng Lang vệ lên trên núi tiếp đón từ trước, trong đó cũng có rất nhiều người cũ trong Ưng Lang vệ lúc trước. Chỉ thấy Lý Thanh Sơn mặc Xích Lang phục, bên cạnh là một đại mỹ nữ Xích Lang vệ, chỉ dựa vào phong thái bình tĩnh kia là có thể sánh với tiên tử phi phàm, trong lòng họ hâm mộ không thôi, ngoài ra còn xen lẫn cả sự đố kị chua xót.
Nhớ lúc đầu khi Lý Thanh Sơn vào Ưng Lang vệ, họ đều tận mắt thấy hết, chẳng qua chỉ là một tiểu tử sống trong rừng núi mà thôi, không ngờ rằng trong hai năm ngắn ngủi mà đã tiến xa đến mức này.
Phương Ân Thượng cung kính hành lễ:
“Phương Ân Thượng bái kiến hai vị đại nhân.”
Lý Thanh Sơn đáp lễ lại với Phương Ân Thượng, còn Hàn Quỳnh Chi thì tiến lên vỗ bả vai Phương Ân Thượng:
“Tiểu Phương, lâu rồi không gặp, vẫn là Luyện Khí tầng thứ sáu sao?”
Phương Ân Thượng trả lời:
“Nhị sư tỷ nói chuyện vẫn không khoan nhượng như vậy, thiên phú của ta sao có thể sánh được với sử tỷ đây, còn có vị Thanh Sơn đạo hữu này, lần đầu gặp ta thì hắn mới chỉ là Luyện Khí tầng thứ năm mà thôi.”