Chương 574: Cạm Bẫy - Đại Thánh Truyện - Thuyết Mộng Giả - Truyện Tiên Hiệp - Created with GetTextFromHtml-V1.5.6 - Written by Mkbyme
Chương 574: Cạm Bẫy
Vì Hàn Quỳnh Chi đứng thứ hai ở Pháp gia, cho nên cũng được gọi là Nhị sư tỷ.
“Cảm ơn, ta thấy Phương thống lĩnh mới là khí chất thay đổi nhiều, thành thục lên không ít.”
Lý Thanh Sơn chỉ cảm thấy Phương Ân Thượng bớt chút ngây thơ, có thêm khí thế của thống lĩnh.
“Hai đại nam nhân, khen qua khen lại mà không xấu hổ hả, nói nhanh lên, đến cùng đã xảy ra chuyện gì?”
Sau khi thoát khỏi tình cảnh lúng túng chỉ có hai người, Hàn Quỳnh Chi đã khôi phục thái độ bình thường, lập tức làm chủ hoàn cảnh, vừa hỏi đầu đuôi sự việc ra sao, vừa để Phương Ân Thượng dẫn họ đi xem thi thể của Chú Bái.
Có thể thấy, Hàn Quỳnh Chi có rất nhiều kinh nghiêm đối mặt với loại tình huống này, Lý Thanh Sơn cũng tình nguyện làm nền, không nói một từ.
Trong phòng đông thi khí lạnh dày đặc, vén tấm vải trắng lên thì thấy một bộ xác xanh toàn thân trần trụi nằm ở đó, quả nhiên trên người bị khắc ba chữ “kẻ phản bội”.
Lý Thanh Sơn quen nhìn chuyện sống chết nên cũng không coi đây là chuyện to tát gì, chỉ cau mày suy nghĩ, cảm thấy với tình tình nóng nảy kia của Khưu đạo nhân thì không giống người làm chuyện này, cái này giống thủ đoạn trả thù của nhân vật giang hồ hạng ba hơn.
Xét về mức độ lớn thì Cầu Chân xã cũng không phải bị tiêu diệt trong tay Ưng Lang vệ, mà là trong tay Ngưu đại hiệp nửa đường xông ra. Dù biết Chú Bái là người nằm vùng thì oán hận cũng không sâu như vậy đâu nhỉ, gϊếŧ chết bằng một đao là được rồi mà?
Hàn Quỳnh Chi lại càng không sợ hãi, đánh giá thi thể trần trụi kia một phen, cũng không hề ngượng ngùng như mấy cô nương bình thường, trái lại còn tức giận, đậy vải trắng lại và nói:
“Đúng là gan to bằng trời mới dám kɧıêυ ҡɧíɧ Ưng Lang vệ như vậy, tiểu Phương, ngươi có manh mối gì rồi.”
Phương Ân Thượng đáp lời:
“Ta đang định nói đây, hôm qua có gián điệp đến báo cáo, nói rằng Khâu đạo nhân từng xuất hiện ở hướng tây bắc, hình như là đi tới Cổ Phong thành.”
Lòng nghi ngờ của Lý Thanh Sơn càng nặng, Khưu đạo nhân rất xảo quyệt và hắn đã từng tự mình trải nghiệm đây, một nhân vật như vậy thì sao lại để cơ sở ngầm của phàm nhân kia tóm được hành tung. Hơn nữa, chẳng phải Cổ Phong thành chính là chỗ của Tiền gia hay sao?
Nhiệm vụ luyện tập lần thứ hai của hắn lại tập trung về nơi đó lần nữa, đây là trùng hợp hay là có huyền cơ gì?
Hàn Quỳnh Chi đắp vải trắng lại, nói với Lý Thanh Sơn:
“Bây giờ chúng ta đi luôn!”
Lý Thanh Sơn chần chờ nói:
“Chỉ sợ không đơn giản như vậy.”
Vì thế hắn nói ra sự nghi ngờ trong lòng mình.
Nếu là lúc trước thì chắc chắn Hàn Quỳnh Chi đã cười nhạo Lý Thanh Sơn quá lo nghĩ, có điều sau nhiều lần trải qua chuyện này, nàng biết hắn không phải hạng người nhát gan, nhưng không đến Cổ Phong thành ngay lập tức, tìm ra Khưu Duệ Liễu rồi chém ngàn đao đến chết thì lại không phù hợp với tính của nàng.
“Vậy ngươi nói xem phải làm sao bây giờ?”
Phương Ân Thượng hơi kinh ngạc, thực sự là hiếm thấy mà, không ngờ cũng có lúc Nhị sư tỷ hỏi ý kiến người khác. Ngoài lúc đối mặt với hai vị thống lĩnh, trước giờ nàng vẫn luôn nói một không hai ở Pháp gia.
Lý Thanh Sơn suy tư chốc lát:
“Vậy làm theo lời ngươi nói đi!”
Tuy còn có điểm đáng ngờ, nhưng hắn tin tưởng phán đoán của Hoa Thừa Tán, chuyến đi này sẽ không có mối nguy hiểm gì, bằng không thì chắc chắn đã nhắc nhở họ.
Đàn chủ Bạch Liên giáo sắp đặt cái bẫy lớn như vậy, không tiếc bại lộ hành tung của mình, lẽ nào chỉ là để mai phục hai Luyện Khí sĩ? Thực sự là liều lĩnh, muốn gϊếŧ người cho hả giận thì trực tiếp tới Ưng Lang vệ gϊếŧ cho sảng khoái đi, có phải là tốt hơn không? Cần gì đặc biệt dụ người tới Cổ Phong thành hẻo lánh làm gì?
Khả năng lớn nhất là Khưu Duệ Liễu lại tập hợp được một đám tán tu, thiết kế một cái bẫy sứt sẹo, dựa vào thủ đoạn của hắn, tu sĩ dưới Trúc Cơ tới bao nhiêu thì gϊếŧ bấy nhiêu.
Hàn Quỳnh Chi nói:
“Đúng là phí lời.”
Lý Thanh Sơn nhún vai một cái:
“Cẩn thận sẽ không mắc sai lầm lớn.”
“Thanh Sơn nghi ngờ như vậy là cũng có lý, tên Khưu đạo nhân kia vô cùng giảo hoạt, ta cũng đi theo các ngươi vậy, thêm một người là thêm một phần sức mạnh.”
Phương Ân Thượng lại nhớ đến lần trước Ngô Cấn mang theo rất nhiều Ưng Lang vệ ra tay, mà cũng có thành công đâu.
Hàn Quỳnh Chi đáp:
“Không cần, chôn cất vị huynh đệ này cho thật tốt đi, nếu có người nhà thì chăm sóc tốt vào, hắn sẽ không hi sinh vô ích, chúng ta sẽ báo thù cho hắn.”
Thấy Phương Ân Thượng còn muốn nói thêm gì đó, Hàn Quỳnh Chi nói tiếp:
“Hai người bọn ta hợp tác, tuyệt đối không có vấn đề gì!”
…
Ôm ấp sự tự tin mãnh liệt, cùng với sự tín nhiệm Lý Thanh Sơn, Hàn Quỳnh Chi vung tay lên, hai người xuất phát lên đường.
Hàn Quỳnh Chi giục:
“Còn không mau triệu mây ra!”
Vừa đến xế chiều, Cổ Phong thành lưng dựa núi lớn, đối diện với những mảnh đất, cánh đồng màu mỡ đã hiện ra ở trước mắt, được nhuộm một màu vàng nhạt bởi ánh nắng chiều nhạt nhòa ngày đông.
Dưới cửa thành tang thương, Lý Thanh Sơn và Hàn Quỳnh Chi ngước mắt lên nhìn.
Dù là ngày đông, nhưng trên đường xá vẫn rất đông người qua lại, có cả người lớn lẫn hài tử, cuộc sống trần tục hối hả và nhộn nhịp như trong quá khứ, ngàn năm không đổi, không nhìn ra bất cứ mối nguy hiểm nào hay là ẩn giấu sát cơ.