Chương 575: Nguy Hiểm - Đại Thánh Truyện - Thuyết Mộng Giả - Truyện Tiên Hiệp - Created with GetTextFromHtml-V1.5.6 - Written by Mkbyme
Chương 575: Nguy Hiểm
Cất bước ở trên phố lớn, trái lại hai người họ lại hấp dẫn không ít sự chú ý, bị cho rằng là kẻ lạc loài.
Lý Thanh Sơn nói:
“Chúng ta đi xung quanh tìm kiếm xem sao!”
Hàn Quỳnh Chi lên tiếng:
“Khưu Duệ Liễu, bọn ta thấy ngươi rồi, mau ra đây đi!”
Ngày càng hấp dẫn nhiều ánh nhìn chăm chú hơn, Lý Thanh Sơn chỉ biết cười lắc đầu, thủ đoạn lừa gạt hài tử này sẽ có tác dụng sao?
Tiếng nói vừa dứt, chỉ nghe một tiếng “cọt kẹt” vang lên, cửa lớn của Tiền phủ ở cuối con phố lớn này ầm ầm mở ra.
Khưu Duệ Liễu vẫn mặc một bộ đạo bào, đứng thẳng ở cửa, chắp tay nói:
“Không biết có khách quý tới, không tiếp đón từ xa, kính mong thông cảm!”
Vậy mà lại có tác dụng!
Lời còn chưa dứt, Lý Thanh Sơn đã cảm thấy một trận gió lốc nóng rực cuốn lên bên cạnh, Hàn Quỳnh Chi xé không mà đi rồi đáp xuống trước cửa Tiền phủ.
Một tiếng “keng” vang lên, trường đao ra khỏi vỏ, bùng lên ngọn lửa kéo dài ba trượng, chém một đao về phía đầu Khưu Duệ Liễu.
“Nộp mạng đi!”
Một đao này chính là Đao Cương Tử Hình của Pháp gia, hình pháp uy nghiêm, gϊếŧ người mà vẫn có ý chí dũng cảm quyết đoán của Binh gia, đao còn chưa tới, địch đã khϊếp đảm.
Khưu Duệ Liễu lại không thèm động đậy, mỉm cười nhìn lưỡi đao bổ đến trước mắt.
Bỗng một tiếng “keng” vang lên, trường đao bổ vào tấm màn ánh sáng màu đen, chỉ thấy một trận pháp bao phủ toàn bộ phủ đệ Tiền gia, dựa vào sức của một người thì rất khó đối kháng được với trận pháp.
Hàn Quỳnh Chi bị đánh bay ra ngoài, xoay người trên không trung một cái rồi uyển chuyển đáp xuống.
Khưu Duệ Liễu nói:
“Vốn muốn dụ vài nhân vật lợi hại đến đây, không ngờ lại chỉ phái hai con tôm nhỏ đến.”
“Gϊếŧ người kìa!”
Lúc này người dân trên đường cái mới phản ứng lại, vội la hét rồi trốn vào trong nhà, dân đen nhỏ bé sao dám dính dáng đến trong loại tranh đấu như thế này.
“Sao không giúp đỡ hả?”
Hàn Quỳnh Chi quay đầu sang chất vấn Lý Thanh Sơn, chỉ thấy Lý Thanh Sơn cau mày chăm chú nhìn phủ đệ Tiền gia đang bị tấm màng ánh sáng màu đen bao phủ.
“Chúng ta đi thôi!”
Lý Thanh Sơn bỗng kéo Hàn Quỳnh Chi đi, cưỡi mây đạp gió, bay lên trời cao.
“Ngươi làm gì đấy?”
Hàn Quỳnh Chi giãy giụa nói, dù Khưu Duệ Liễu có trận pháp bảo vệ, nhưng sức mạnh của trận pháp cũng đâu phải vô cùng vô tận, chớ nói chi trong tay nàng còn có linh phù cực phẩm, dù có mai phục gì thì cũng không thèm để ý.
Nhưng Lý Thanh Sơn không nói hai lời, sắc mặt xanh mét, cánh tay như sắt siết chặt eo nàng, trong lòng dấy lên tiếng báo động trước nay chưa từng có.
“Muốn đi sao? Trễ rồi!”
Khưu Duệ Liễu cười to, trong giờ phút này mà vẫn thấy được tiếng cười ấy tràn đầy chính khí và hào phóng, nhiều hơn là sự thâm độc.
Một chùm ánh sáng màu đen ở trong toàn phủ đệ Tiền gia bắn cao ngút trời, đẩy tấm màn ánh sáng màu đen lên trên, thoáng chốc nó đã đuổi kịp Lý Thanh Sơn, bao phủ toàn bộ Cổ Phong thành.
Không khác gì màn đêm đột nhiên giáng xuống, ngay cả mặt trời ngày đông trên bầu trời cũng lu mờ tối tăm, mấy người đi đường còn chưa kịp trốn vào trong nhà bỗng nhiên ngây người, toàn thân xuất hiện đầy vết rạn nứt, sau đó sụp đổ tựa như một tác phẩm nghệ thuật được điêu khắc từ cát, im hơi lặng tiếng vẽ nên một vết dơ đỏ sậm trên mặt đất.
Không có bấy kỳ điềm báo hoặc sự chuẩn bị nào, vạn hộ dân toàn thành, bất kể già trẻ gái trai đều chết trong một giây.
Không có anh hùng xuất hiện, đến biểu diễn tiết mục đại chiến chính tà, cứu vớt lê dân. Không có tiếng thở dài hay đau khổ, chỉ có tất cả trở nên yên ắng trong một cái chớp mắt, cứ như những con phố nào nhiệt kia chưa từng tồn tại.
Trong nháy mắt khi Lý Thanh Sơn và Hàn Quỳnh Chi bị tấm màn ánh sáng màu đen bao phủ thì thân hình cứng đờ, cảm giác như đang bị một luồng sức mạnh khủng bố dồn nén lôi kéo, dường như phải ép thân thể họ thành một đống thịt nát, lại như muốn xé họ thành trăm mảnh.
Hai luồng sức mạnh ngang hàng với nhau, gần như không có gì, nhưng lại hủy hoại khắp mọi chỗ, đi sâu vào trong da.
Linh lực ngưng tụ thành đám mây im hơi lặng tiếng tiêu tán, làm hai người rơi xuống khỏi không trung.
Tất cả sự tự tin ở trong lòng Hàn Quỳnh Chi đều biến thành sợ hãi, chắc chắn một mình Khưu Duệ Liễu không thể nào bày ra được trận pháp như này, ít nhất cũng phải có đàn chủ Bạch Liên giáo thì mới làm được.
Lý Thanh Sơn lại nhớ tới chuyện xưa Thánh mẫu Bạch Liên hiến tế mấy trăm ngàn sinh linh mà Cố Nhạn Ảnh từng nói.
Lần này, e rằng họ đã gặp phải ít nhất một vị đàn chủ trốn ở trong Tiền phủ.
Hàn Quỳnh Chi liều mạng điều động chân khí, nhưng chân khí không nghe theo sự sai khiến, mở miệng muốn nói Lý Thanh Sơn điều gì đó, nhưng chỉ thấy hắn đang nhìn mình đầy kinh ngạc, thế là nàng vươn tay sờ lên gò má theo bản năng.
Trên gương mặt trơn bóng trắng nõn của nàng xuất hiện một vết nứt nho nhỏ, máu đỏ tươi chảy ra tựa như một bức tranh sơn dầu cũ lâu năm.
…
Cổ Phong thành, có lẽ đã biến thành một tòa thành chết rồi!
Trong Bách Gia kinh viện, Tiền Dung Chỉ ngước mắt nhìn bầu trời xanh mà nghĩ như vậy.
Tất cả mọi thứ trong quá khứ đều hóa thành hư không trong Liên Hoa Sinh Trận của Bạch Liên giáo.
Nàng lặng lẽ ngâm khẽ một câu:
“Chúng tội chết, hoa sen nở.”
Lần đầu nàng và Khưu Duệ Liễu gặp nhau là trong nhiệm vụ vây quét lần trước, vì tiến hành đuổi gϊếŧ ở dưới lòng đất chằng chịt đường đi như mạng nhện, nên họ đã tách nhau ra, liên hệ với nhau bằng yêu bài.
Kết quả, nàng tìm được Khưu Duệ Liễu đang bị thương.