Đại Thánh Truyện (Bản Dịch)

Chương 576 - Chương 576: Giáo Đồ

Chương 576: Giáo Đồ - Đại Thánh Truyện - Thuyết Mộng Giả - Truyện Tiên Hiệp - Created with GetTextFromHtml-V1.5.6 - Written by Mkbyme

Chương 576: Giáo Đồ


Lần này hoàn toàn là ngẫu nhiên, hoặc cũng có thể là điều hiển nhiên, nàng cố gắng tìm manh mối, sau đó chọn đuổi theo đến một hang động mà Khưu Duệ Liễu khó chạy trốn nhất.

Bốn mắt nhìn nhau trong bóng tối, không nói tiếng nào, không có đánh nhau, nàng giả vờ như không thấy gì cả, lui về.

Khi đó, tuy rằng Khưu Duệ Liễu bị thương nặng, nhưng nàng cũng mới là Luyện Khí tầng thứ năm, nếu ngăn cản và chiến đấu với Khưu Duệ Liễu thì chắc chắn chỉ hắn có một con đường chết, nhưng nàng cũng có nguy cơ sẽ chết trận, cái được không bù cái mất.

Mà vào mấy tháng trước, trong một lần thực hiện nhiệm vụ rất bình thường, nàng lại gặp được Khưu Duệ Liễu, hoặc nên nói là hắn tìm tới cửa, mời nàng vào giáo, không đe dọa hay dụ dỗ gì, chỉ nói hết sức chân thành:

“Lần đầu tiên ta nhìn thấy ngươi là biết ngươi chính là người của Bạch Liên giáo! Nếu ngươi không đồng ý, hiện tại hãy chặt đứt đầu ta và mang về Ưng Lang vệ để lĩnh thưởng đi, ta tuyệt đối không phản kháng.”

Nói thật hay nói dối không quan trọng.

Tiền Dung Chỉ suy tư trong chốc lát rồi đồng ý, trở thành một tên giáo đồ Bạch Liên, cũng tài sản của mình là Tiền phủ làm căn cứ bí mật cho Bạch Liên giáo. Đương nhiên nó cũng trở thành nơi huyết tế của Bạch Liên giáo.

Nàng cũng không thể khẳng định, đến cùng chuyện Lý Thanh Sơn sẽ đến đó là nằm ngoài dự đoán hay trong dự đoán, là tình cờ hay là hiển nhiên, nếu hắn chết rồi thì nàng sẽ thở dài thay hắn. Ha ha.

Hàn Quỳnh Chi nhìn máu tươi trên tay mà đôi mắt ánh lên vẻ sợ hãi, lần đầu tiên trong cuộc đời nàng cảm thấy mình kề cận cái chết đến vậy.

Lúc này, chùm sáng màu đen chống đỡ tấm màn ánh sáng màu đen kia co rút vặn vẹo, đỉnh của nó bắt đầu bành trướng không khác gì một nụ hoa, những mảng màu sắc đỏ sậm loang lổ bên trên đang mờ dần, chứng minh những dấu vết của sự sống cuối cùng đang dần biến mất, đều trở thành chất dinh dưỡng và giúp nó nảy nở giống như linh hồn cùng với máu thịt của họ.

Lý Thanh Sơn thử thôi thúc chân khí, nhưng đan điền khí khải đã vỡ thành từng mảnh, tựa như bị tan ra từ sâu bên trong, chớ nói chi đến việc ngưng tụ pháp thuật.

Theo sự nảy nở của nụ hoa, uy lực của trận pháp càng ngày càng cường thịnh, vết thương trên thân thể cũng càng ngày càng lớn, nếu cứ tiếp tục như vậy thì họ chỉ có một con đường chết, hoàn toàn không cần đàn chủ Bạch Liên ẩn núp ở phía sau ra tay.

Đây chính là sự khủng bố của Bạch Liên giáo đã tranh đấu nhiều năm với Cố Nhạn Ảnh và Ưng Lang vệ toàn bộ Như Ý quận, đều là tu sĩ Trúc Cơ, nhưng so sánh mới thấy Tam Sơn lão nhân đúng là hòa ái dễ gần.

Khưu Duệ Liễu thở dài nói:

“Trời cao có đức hiếu sinh. Ta thấy hai vị không phải là hạng người phàm tục, sao không bỏ gian tà theo chính nghĩa, vào Bạch Liên giáo của ta, cùng giúp đỡ thiên hạ và cũng ít phải chịu khổ.”

“Câm miệng!”

Hàn Quỳnh Chi nghiến răng, trong khoang miệng đã tràn đầy mùi máu tanh, thân là đại Luyện Khí sĩ, nắm giữ thân thể và khí phách vượt xa phàm nhân nên nàng mới không bị tan rã bởi trận pháp trong giây lát, nhưng vết thương đang lan rộng từng chút một, khác gì vạn kiến cắn người, thân bị lăng trì.

“Ngươi được sinh ra không phải để làm kẻ nhát gan!”
Hàn An Quân từng răn dạy nàng như vậy, tuy lão già kia vô cùng phiền, có điều mấy lời hắn nói vẫn rất có lý. Hàn Quỳnh Chi nàng, bất kể có đến bước đường cùng thì cũng không thể cúi đầu khuất phục, đặc biệt là ở trước mặt Lý Thanh Sơn.

Khưu Duệ Liễu nói:

“U mê không tỉnh! Chẳng qua có thể trở thành một phần của Hắc Liên, rửa sạch tội nghiệt trên người, đó cũng là may mắn của các ngươi.”

Lý Thanh Sơn nhíu mày muốn ra tay, bất kể là người phương nào, nếu muốn mạng của hắn thì cũng phải hỏi quả đấm của hắn đã, dù trận pháp này có thể áp chế chân khí của hắn, nhưng không thể áp chế được yêu đan linh quy của hắn, sau khi tu luyện thành công Linh Quy tầng thứ hai, khi đối mặt với tu sĩ Trúc Cơ, hắn đã không còn là kẻ không đỡ nổi một đòn nữa rồi.
Lúc nãy đúng là hắn có do dự trong chốc lát, thể phách của hắn mạnh mẽ vượt xa Hàn Quỳnh Chi, tuy chịu sự áp chế của trận pháp nhưng thực tế lại không bị thương chút nào. Trận pháp này lợi hại như vậy, nếu muốn thoát thân thì phải hiển hiện yêu thân mới có cơ hội được, nhưng như vậy sẽ để lộ bí mật lớn nhất của hắn, vào giờ phút này, hắn cũng chẳng suy nghĩ được nhiều nữa, cũng không thể cứ nhìn Hàn Quỳnh Chi chết đi như vậy.

Hàn Quỳnh Chi nhỏ giọng nói:

“Ngươi đi đi!”

“Cái gì?”

Lý Thanh Sơn nhíu mày, nếu muốn vào thì vào muốn ra thì ra, vậy thì trận pháp này còn có gì đáng sợ nữa.

“Đóa Hắc Liên kia chính là mắt trận, ta sẽ đi phá nó, ngươi nhân cơ hội đấy mà thoát thân đi! Cơ hội chỉ đến trong nháy mắt, ngươi phải nắm thật chắc, về mà cầu viện, báo thù cho ta!”
Nếu không có cơ hội, vậy thì cùng chết với ta ở đây! Nàng không nói ra câu này, chỉ lập tức nhảy lên, nhắm về phía Khưu Duệ Liễu, trong tay là một chiếc linh phù cực phẩm.

Máu tươi chảy ra từ ngón tay, trong nháy mắt đã thẩm thấu tấm linh phù, linh phù lấp lóe ánh sáng, kích phát linh phù bằng phương pháp nguyên thủy nhất dựa vào chân khí còn sót lại trong máu tươi.

Bình Luận (0)
Comment