Đại Thánh Truyện (Bản Dịch)

Chương 577 - Chương 577: Hắc Liên

Chương 577: Hắc Liên - Đại Thánh Truyện - Thuyết Mộng Giả - Truyện Tiên Hiệp - Created with GetTextFromHtml-V1.5.6 - Written by Mkbyme

Chương 577: Hắc Liên


Linh phù bốc cháy rồi hóa thành một quả cầu lửa hừng hực, nó cấp tốc phình lớn, không khác nào một vầng thái dương màu đỏ sậm, rọi sáng khuôn mặt tươi cười chi chít vết nứt của Hàn Quỳnh Chi:

“Chết đi cho ta!”

“Đàn chủ!”

Sắc mặt Khưu Duệ Liễu kịch liệt thay đổi, uy lực của linh phù cực phẩm không phải là bất cứ Luyện Khí nào cũng có thể chịu đựng.

Thế nhưng uy lực của quả cầu lửa còn chưa phát huy đến mức cao nhất thì đã bắt đầu mờ nhạt, bị bóng tối nuốt hết rồi chôn vùi nhanh chóng, lúc tới trước mặt Khưu Duệ Liễu thì chỉ còn dư lại một luồng khí nóng.

Nụ cười trên mặt Hàn Quỳnh Chi biến mất, không hề tuyệt vọng mà vẫn tiếp tục cất bước, xoắn chặt tấm linh phù cực phẩm thứ hai ở trong lòng bàn tay.

Khưu Duệ Liễu lấy Tùng Văn trường kiếm ra, than thở:

“Bần đạo không đành lòng nhìn ngươi khổ sở như vậy, để ta tiễn ngươi một đoạn đường!”

Một vệt bóng đen bất chợt hiện ra ở bên cạnh Hàn Quỳnh Chi và đi tới trước mặt Khưu Duệ Liễu, đó chính là Lý Thanh Sơn.

Khưu Duệ Liễu khϊếp sợ, vung kiếm lên.

Lý Thanh Sơn nâng tay lên, mấy chục đạo kiếm khí bắn nhanh ra, dù trận pháp này có khủng bố thì cũng không thể làm giảm sự sắc nhọn của chúng.

Vẻ mặt Khưu Duệ Liễu tràn đầy kinh ngạc, vết máu chằng chịt khắp người, hơi lảo đảo một chút, còn chưa kịp tan vỡ thì đã bị trận pháp phân tán, sụp xuống thành một bãi máu đỏ sậm tựa như những phàm nhân kia.



“Ngươi! Không phải ta đã bảo ngươi đi rồi sao?”

Hàn Quỳnh Chi dừng bước.

Thân ảnh cao lớn của Lý Thanh Sơn đứng ở trước cửa Tiền phủ, ngoái đầu nhìn lại và nói:

“Xin lỗi, ta vẫn không quen để nữ nhân thay ta chịu chết!”

Xin lỗi là vì phút chốc do dữ lúc nãy.

“Dù cho muốn phá vỡ trận pháp thì cơ hội của ta cũng lớn hơn, ngươi đi đi!”

“Nơi này do ta quyết định!”

Hàn Quỳnh Chi chạy lên phía trước, chỉ thấy Lý Thanh Sơn chạm một cái lên trán nàng, sau đó bỗng có một chiếc linh phù cực phẩm bắn ra một tấm màng ánh sáng, bao phủ quanh thân nàng.

Tuy uy lực của tất cả linh phì đều suy giảm rất nhiều khi ở trong trận pháp này, nhưng vẫn sẽ có tác dụng, những vết nứt chằng chịt trên mặt nàng bỗng ngừng lan ra.

Nàng há miệng muốn nói thì đã bị ném một viên linh đan vào trong miệng, vết thương trên người cũng bắt đầu khép lại.

“Nữ nhân nghe lời mới đáng yêu, đừng để sự cố gắng của ta bị uổng phí.”

Lý Thanh Sơn không nhiều lời nữa, hóa thành một cơn gió lốc rồi xông thẳng vào trong nội viện Tiền phủ.

Hàn Quỳnh Chi nghiên răng, chạy ra phía ngoài thành.

“Trong một số khoảnh khắc, chung quy vẫn phải có người hi sinh, nhưng bất kể là ai hi sinh thì cũng không nên để sự hi sinh đó trở nên vô ích.”

Đây cũng là lời Hàn An Quân từng nói với nàng. Dù hai người đang chơi cờ thì cũng cần phải quân cờ dụ địch và quân cờ hi sinh*, chứ nói chi là hai đại quân tranh chấp, đây chính là đạo Binh gia.

*quân cờ để dụ địch vào bẫy, quân cờ hi sinh để đổi lấy lợi ích lớn hơn (thuật ngữ cờ vây)

Cảnh vật quen thuộc đập vào mắt, Lý Thanh Sơn trực tiếp tiến thẳng lên.

Không sử dụng được chân khí toàn thân, hắn không chỉ không thể cưỡi mây đạp gió, mà thậm chí còn mất đi năng lực chuyển hưởng trên không trung, từ giờ trở đi, hai chân của hắn không thể tùy tiện rời khỏi mặt đất.
Không biết hắn đã phá vỡ bao nhiêu bức tường, cuối cùng cũng đi tới nội viện Tiền phủ, đầu nguồn của đóa Hắc Liên kia.

Bên cạnh là một đầm sen, lá sen xanh xanh, hoa sen tỏa hương, mùi thơm tràn ngập, tựa như đang giao mùa xuân hạ vậy, còn có thể thấy thấp thoáng cá chép bơi qua bơi lại trong hồ, tràn ngập sức sống dồi dào, nhưng ở trong Cổ Phong thành hoàn toàn lặng ngắt như tờ này thì lại quỷ dị khác thường.

Một nam tử mặc pháp y màu đen, đầu đội pháp quan hoa sen đen đang ngồi xếp bằng ở trên một phiến lá sen. Người kia vươn tay khuấy nước trong hồ, đùa với cá chép, chẳng khác gì một nhã sĩ trong rừng, không hề có chút khí thế của kẻ làm chuyện gian tà.

Thế nhưng đóa sen đen sắp nảy nở với bộ rễ thô to tựa như cây đại thụ kia đang được trồng ở trước mặt hắn, đoạt đi tính mạng của mấy vạn ngàn ở ngay trước mắt Lý Thanh Sơn.
“Ngươi đến rồi, xem ra Duệ Liễu đã ra đi rồi, không, phải là cũng đến rồi.”

Nam tử mặc áo bào đen ngước mắt nhìn đóa sen đen, lộ ra một nụ cười.

Lý Thanh Sơn không nói hai lời vung đao bổ xuống giống như Hàn Quỳnh Chi, thế nhưng hồi chuông báo động trong lòng thực sự quá chói tai, nam tử mặc áo bào màu đen này đâu chỉ là tu sĩ Trúc Cơ, thực sự đã là Trúc Cơ đỉnh cao, cảm giác giác mà hắn mang đến cho Lý Thanh Sơn không khác lôi thôi đạo nhân là mấy.

Loại trạng thái này, chỉ cần một chiêu là có thể gϊếŧ Lý Thanh Sơn, nhưng càng trong lúc nguy hiểm thì hắn lại càng bình tĩnh, tìm kiếm sơ hở và một chút hi vọng sống sót.

“Ngươi là ai?”

“Tên chỉ là danh hiệu, ngươi gọi ta là Hắc Liên đi!”

“Đồng bạn của ngươi chết rồi, lẽ nào ngươi không cảm thấy đau lòng hay tức giận?”
“Ta mừng thay cho hắn, hắn đã tạo không ít tội nghiệt, cũng đã đến lúc gặp báo ứng.”

Hắc Liên đàn chỉ chầm chậm thở dài:

“Vạn tội chết, hoa sen nở. Rũ bỏ bùn đất, trở nên trong vắt!”

Giọng nói ôn hòa của hắn có một sức hấp dẫn rất khác, đôi mắt trong vắt trông rất thoải mái, bất kể ai nhìn thấy cũng đều nảy sinh cảm giác thân thiết.

Bình Luận (0)
Comment