Chương 578: Không Ra Tay - Đại Thánh Truyện - Thuyết Mộng Giả - Truyện Tiên Hiệp - Created with GetTextFromHtml-V1.5.6 - Written by Mkbyme
Chương 578: Không Ra Tay
“Ngươi là mừng thay cho chính mình chứ nhỉ, vì cái chết đó lại gia tăng thêm sức mạnh cho đóa hoa sen này của ngươi còn gì. Chỉ là, không biết khi nào ngươi mới trả được cái nghiệp của ngươi?”
“Có lẽ chính là hôm nay.”
Hắc Liên đàn chủ mỉm cười nói.
Lý Thanh Sơn yên lặng, tên Hắc Liên đàn chủ này đâu chỉ không để ý chuyện sống chết, mà chính là xem thường cái chết, thực sự không thể lý giải suy nghĩ của bọn tà giáo theo lẽ thường mà.
Lúc này, trong ao “rào rào” nổi lên một đống bọt nước, một chiếc bóng màu đỏ băng qua từng lớp lá sen, lắc đầu quẫy đuôi trườn ra, gật đầu hỏi thăm với Lý Thanh Sơn ở trên bờ, suy nghĩ một chốc đã nhớ ra, đây chính là cá cá mà Lý Thanh Sơn đã phóng sinh, nó còn đang há to miệng như là xin ăn linh đan.
“Các ngươi quen biết sao?”
Hắc Liên đàn chủ vẫy vẫy tay:
“Đi mau…đi mau…hiện tại không có linh đan cho ngươi ăn.”
Dù đang đối mặt với một con cá chép, một con yêu quái ở trong mắt người đời, thế nhưng người kia vẫn dịu dàng như thể đang dỗ một hài tử muốn ăn kẹo, có lẽ sự ví von này không đúng lắm, bởi người kia vừa tự tay gϊếŧ chết hàng trăm hàng ngàn hài tử.
Hắc Liên đàn chủ bất đắc dĩ, đành lấy một viên linh đan từ trong túi Bách Bảo ra rồi đặt vào trong miệng cá chép, sau đó còn xoa xoa đầu nó, lúc này con cá chép đỏ mới hài lòng vẫy đuôi rời đi. Dù viên đan dược kia không sánh được với Đạo Hành đan, nhưng cũng không kém là bao.
Không được, không thể tiếp tục dây dưa nữa, Lý Thanh Sơn tiến lên một bước.
“Ngươi muốn chém Hắc Liên để cứu bằng hữu của ngươi?”
Chân Lý Thanh Sơn cứng đờ, chẳng lẽ tên Hắc Liên đàn chủ này vẫn luôn theo dõi tình hình bên ngoài, thế thì khó mà thực hiện kế hoạch của hắn rồi.
“Ta không thấy, ta chỉ đoán ngươi sẽ định làm thế, rất hiếm khi Ưng Lang vệ lại hành động một mình, đặc biệt là khi đối đầu với bọn ta, mà lúc nãy ngươi vẫn luôn nhìn đóa Hắc Liên kia, cho nên người kia là nam tử hay là nữ tử?”
“Ngươi muốn dùng nguyện lực trong thần phù để kích phát linh phù, sau đó đánh lén ta phải không?”
Lý Thanh Sơn vừa thả lỏng tinh thần thì lại đột ngột căng thẳng, hắn kích phát linh phù, mở túi Bách Bảo, không sử dụng máu tươi mà sử dụng một viên Đại Diễn thần phù. Từ sau khi rời khỏi Thanh Hà phủ, nguyện lực hội tụ trong Đại Diễn thần phủ bắt đầu dần tăng lên, hiển nhiên là chúng đến từ những thành viên trong Vân Hư xã.
Nguyện lực vốn là một nguồn sức mạnh vô cùng đặc biệt, không chịu ảnh hưởng của trận pháp, vào giờ phút này, nó đã trở thành mấu chốt của chiến thắng, nhưng hắn không ngờ rằng, hắn còn chưa ra tay thì đã bị kẻ địch vạch trần.
Hắc Liên đàn chủ nói:
“Tuy sức mạnh tỏa ra từ thần phù trong cơ thể ngươi còn rất yếu ớt, nhưng ta không thể ngoảnh mặt làm ngơ. Thôi, ngươi ra tay đi!”
“Cái gì?”
“Ta sẽ không ngăn cản ngươi, nếu ngươi có thể làm nhành hoa kia rung chuyển thì trận pháp sẽ lay động trong thoáng chốc, bằng hữu của ngươi sẽ có cơ hội chạy ra khỏi đây, ta cũng muốn nhìn xem ngươi có cách gì để làm được chuyện này.”
Lý Thanh Sơn nhíu mày, trước giờ chưa từng gặp đối thủ nào quái dị như vậy.
Hắc Liên đàn chủ nói:
“Yên tâm, ta muốn ra tay thì đã ra tay từ lâu rồi, ngươi cứ coi như là người sắp chết, lời nói cũng thiện đi*!”
*khi một người sắp chết, người ta muốn quên đi nỗi đau và sự ác độc trong kiếp người, khao khát sự thuần khiết còn sót lại.
“Sắp chết?”
Lý Thanh Sơn bước từng bước về phía nhành hoa màu đen, nhưng trong lòng tràn ngập do dự, nếu Hắc Liên đàn chủ dốc toàn lực ra tay gϊếŧ hắn từ ban đầu, trái lại hắn sẽ yên tâm hơn nhiều, nhưng loại tình cảnh này thực sự quá lệch dự đoán của mọi người, ngược lại còn khiến áp lực trong lòng hắn dâng cao, vừa phải thường xuyên đề phòng tên Hắc Liên đàn chủ này bỗng ra tay, vừa phải lo lắng xem trong này có bẫy gì không.
Nhưng Lý Thanh Sơn cũng không cố ý tránh tên kia, vì trong khoảng cách gần thế này, dù lệch ba hay năm thước thì cũng không có gì khác biệt đối với một tu sĩ Trúc Cơ.
Lý Thanh Sơn sững người lại, hai ngón tay song song tựa kiếm, nhảy lên một cái rồi phóng toàn bộ mấy chục đạo kiếm khí còn sót lại trong tay về phía nhành hoa màu đen kia.
Kiếm khi không gì sánh được đâm sâu vào trong nhành hoa, cắt ngang việc hấp thụ chất dinh dưỡng, nụ hoa to lớn bên trên cũng chập chờn một hồi, sắc trời đột nhiên sáng lên một chút, nhưng ngay sau đó bóng tối lại ập trở về.
Lý Thanh Sơn trở lại ven hồ, nhìn Hắc Liên đàn chủ bằng ánh mắt kỳ quái.
Quả nhiên Hắc Liên đàn chủ không ra tay, trái lại còn mở miệng thở dài:
“Nguồn kiếm khí này cực kỳ không tầm thường, chẳng trách Duệ Liễu không tiếp nổi một chiêu nào.”
“Hiện tại, là chuyện của hai người chúng ta.”
Lý Thanh Sơn mở miệng nói, chắc hẳn Hàn Quỳnh Chi đã nhân cơ hội này mà rời đi, hiện tại chỉ còn sót lại hai người họ ở trong cổ Phong thành này, hắn có thể hóa thành yêu thân rồi đánh một trận thỏa thích, có trận pháp này ngăn cản, nên hắn sẽ không bị người ngoài nhìn thấy.
“Ồ?”
Hắc Liên đàn chủ hơi kinh ngạc, một tên Luyện Khí sĩ tầng thứ bảy dù có được sức mạnh rất đặc biệt, nhưng vẫn dám hò hét với một tu sĩ Trúc Cơ, lại còn là trong tình huống không thể sử dụng chân khí thì không khỏi quá không biết tự lượng sức mình.
“Mấy người bọn ta, dù tai vạ có ập đến nơi thì vẫn thản nhiên nhìn nhau, không mất khí độ, không làm chuyện chó cùng rứt giậu vô nghĩa như những người phàm túc các ngươi.”
Ngược lại, tên kia còn giáo huấn Lý Thanh Sơn một phen.