Chương 579: Mồi Nhử - Đại Thánh Truyện - Thuyết Mộng Giả - Truyện Tiên Hiệp - Created with GetTextFromHtml-V1.5.6 - Written by Mkbyme
Chương 579: Mồi Nhử
“Nói nhảm ít thôi!”
Lý Thanh Sơn đang muốn giải phóng yêu lực thì nghe thấy tiếng bước chân truyền đến từ phía sau, hắn quay đầu lại hỏi:
“Sao ngươi còn trở lại?”
“Ta cũng không quen để nam nhân thay ta chịu chết, hơn nữa ta vốn không phải nữ nhân đáng yêu gì, cũng không mong ngươi yêu thích!”
Sắc mặt Hàn Quỳnh Chi thay đổi vài lần, kiên cường nói.
Nàng cũng không biết vì sao mình phải trở lại, từ nhỏ đến lớn nàng luôn được giáo dục rằng, trong tình huống như này thì việc rút lui là lựa chọn chính xác nhất, hơn nữa không phải chịu bất kỳ trách nhiệm gì về mặt đạo nghĩa, bất kể là Ưng Lang vệ hay là Binh gia thì đều không khuyến khích việc hi sinh vô nghĩa.
Vốn dĩ nàng ghét nhất là loại dáng vẻ do dự như tiểu cô nương vào lúc này mà còn chần chừ không đi, trái lại để đồng bạn hi sinh vô ích như này. Nhưng nàng không thể bỏ hắn ở lại được, ở trong lòng nàng, hắn không chỉ là đồng liêu, đồng bào mà còn là đồng bạn.
“Chẳng qua ta cảm thấy mình sẽ không chạy thoát khỏi sự truy sát của một tu sĩ Trúc Cơ, thà liều mạng một lần may chăng còn có cơ hội, còn hơn là bị đánh nát từng phần một.”
“Quả nhiên là nữ tử, còn là một nữ tử xinh đẹp, ở đời này mà tìm được người bằng lòng hi sinh vì nhau, cùng thích nhau thì thực sự là quá hiếm thấy, các ngươi hãy trân trọng mối duyên phận này đi.”
Vào lúc này, Hắc Liên đàn chủ vẫn đánh giá hai người với vẻ mặt thú vị, lúc nói chuyện cũng như là bà mối.
Lý Thanh Sơn cũng không biết nên bày ra vẻ mặt gì, nếu có người chịu chết cùng người, dù cho nàng biết bí mật của ngươi thì cũng không đáng là gì!
Hắn bỗng nói với Hàn Quỳnh Chi:
“Bản thân ngươi phải cẩn thận đấy.”
Hắn lấy ra tất cả linh phù cực phẩm, đang muốn ra tay, liều mạng một trận thì…
“Đợi đã!”
Hắc Liên đàn chũ bỗng giơ tay lên và nói.
Nếu đối mặt với những đối thủ khác, có nói gì thì Lý Thanh Sơn cũng sẽ không chờ, nhưng tên Hắc Liên đàn chủ này thực sự quá kỳ lạ, từ đầu tới cuối đều chẳng có chút thái độ thù địch nào chứ đừng nói là sát khí.
“Các ngươi đều đi đi, người của chúng ta đến rồi!”
Hắc Liên đàn chủ ngửa đầu nhìn trời.
Một tia chớp trắng lóa xé rách bóng đêm, từ trên trời giáng xuống, trực tiếp đánh lên trên đóa Hắc Liên sắp bung nở.
Ầm, tiếng sấm tiếp theo truyền đến.
Mấy cái bóng quen thuộc từ trên trời giáng xuống.
Hàn Quỳnh Chi nghẹn ngào nói:
“Phụ thân!”
Hàn Thiết Y chính là một người trong đoàn người kia, bên cạnh còn có đám người Liễu Trường Khanh, Vương Phác Thực, Nhất Niệm đại sư, gần như tất cả gia chủ Bách Gia đều tụ họp ở đây. Mà một đạo thiên lôi kia chính là sản phẩm của Chu Thông Chi Thủ của lôi thôi đạo nhân – tu sĩ Trúc Cơ đỉnh phong, bởi vậy mới có thể xé rách trận pháp chỉ trong một chiêu.
Vương Phác Thực nói:
“Hắc Liên đàn chủ, hôm nay chính là giờ chết của ngươi!”
…
Hắc Liên đàn chủ nghe lời này thì mỉm cười với Lý Thanh Sơn, tựa như muốn nói “ta đã nói rồi mà!”, dường như không hề hay biết rằng minh đã rơi vào cảnh chỉ còn con đường chết, Hắc Liên bên cạnh, thiên lôi oanh kích cũng chỉ là vài gợn sóng mà thôi.
Lý Thanh Sơn không khỏi nhìn về phía Hàn Quỳnh Chi, lẽ nào nàng phát tín hiệu vào lúc trận pháp yêu đi khi nãy, nhưng vẻ mặt Hàn Quỳnh Chi cũng tràn đầy ngỡ ngàng.
Đúng, chuyện này không thể xảy ra được, Bách Gia kinh viện cách nơi đây ngàn dặm, dù nhận được tín hiệu thì cũng không thể đến đúng lúc như vậy. Lời giải thích chỉ có một, rằng đây chính là một cái bẫy nhắm vào Bạch Liên giáo, thân phận con mồi và thợ săn bị hoán đổi trong nháy mắt.
Dù Hắc Liên đàn chủ có Hắc Liên trận pháp bí hiểm giúp đỡ, cũng tuyệt đối không thể đánh lại sự vây công của nhiều gia chủ như vậy, giây phút sụp đổ đang gần ngay trước mắt rồi.
Chỉ là trong lòng Lý Thanh Sơn vẫn còn một thắc mắc, nếu đã như vậy thì vì sao không ra tay sớm, mà lại muốn người khắp thành này chết hết, thậm chí là đứng nhìn họ gặp nguy hiểm?
Vương Phác Thực nói:
“Đã trồng Hắc Liên xuống rồi, để xem lần này ngươi bỏ chạy kiểu gì?”
“Sống chết có số, lần trước bỏ chạy không phải là ý nguyện của ta, chỉ là chưa đến lúc, vẫn cảm thấy cực kỳ áy náy, lần này nhất định sẽ làm thống lĩnh hài lòng.”
Hóa ra đóa Hắc Liên này cũng không phải một pháp khí bình thường, mà là pháp khí bản mệnh liên quan đến tính mạng bản thân Hắc Liên đàn chủ. Hắn trồng đóa Hắc Liên này xuống là có thể mở trận pháp, dù là tu sĩ Trúc Cơ rơi vào trong trận pháp thì cũng phải nghe hắn điều khiển, có thể nói đó là lúc mạnh nhất.
Nhưng một khi trồng xuống thì cũng không thể dịch chuyển dễ dàng, đó cũng là lúc hắn yếu nhất.
Nếu không thì, không có bất kỳ một tu sĩ Trúc Cơ nào không biết độn pháp, Hắc Liên đàn chủ lại càng là người tài ba ở trong số đó, chỉ cần không bị trận pháp cản trở, dù có bị đông đảo tu sĩ Trúc Cơ vậy công thì cũng có thể thong dong thoát thân, mà thực tế là tên kia cũng từng bị Ưng Lang vệ vây quét nhiều lần do để lộ hành tung, nhưng chưa bị bắt lại lần nào.
Dùng tính mạng của mấy vạn người để đánh đổi, cuối cùng vây chết tên kia ở chỗ này. Thấy đại công sắp nằm gọn trong tay, dù là Vương Phác Thực thì cũng không khỏi cảm thấy vui mừng.