Chương 580: Nội Ứng - Đại Thánh Truyện - Thuyết Mộng Giả - Truyện Tiên Hiệp - Created with GetTextFromHtml-V1.5.6 - Written by Mkbyme
Chương 580: Nội Ứng
Liễu Trường Khanh nói:
“Chỉ tiếc cho mấy vạn bách tính này.”
“Nam Mô A Di Đà Phật!”
Nhất Niệm đại sư cúi đầu tụng kinh, vẻ thương xót tràn đầy trên mặt, vốn hắn có thể ngăn cản tất cả những thứ này.
“Tri phủ đại nhân đừng tự trách, ngươi nên có trách nhiệm cân nhắc thiệt hơn vì ngàn tỉ lê dân của Thanh Hà phủ, đó là trách nhiệm hiện tại của ngươi.”
Hắn lại nói:
“Đại sư cũng không cần đau lòng, họ đều đã gột rửa tội lỗi đầy người, lĩnh ngộ đạo lí thần kì của hoa sen, đến cùng cực lạc rồi. Trái lại chúng ta sa vào bùn lầy, tội lỗi đầy người, không được giải thoát, đáng để thở dài.”
Hắc Liên đàn chủ không chỉ không chỉ trích hai người kia đạo đức giả, ma trái lại còn khuyên nhủ rất ấm áp, tràn ngập sự khoan dung và cảm thông.
“Nghiệp chướng, câm miệng!”
Một tiếng sấm rền sư tử gầm vang lên từ miệng Nhất Niệm đại sư, hắn trợn trừng mắt:
“Ta không vào địa ngục, ai vào địa ngục, dù gánh vác một thân đầy tội lỗi, cũng phải tiêu diệt họ, loại bỏ một mầm họa cho thế gian!”
Hắc Liên đàn chủ nói:
“Đại sư, lời này của ngươi sai rồi, Pháp gia dùng hình phạt nghiêm khắc để cảnh tỉnh người đời, vì vậy Vương thống lĩnh phải ưu tiên việc gϊếŧ ta lên đầu. Nho gia muốn bảo vệ vạn dân, tất nhiên phải cân nhắc nặng nhẹ, bất đắc dĩ mà hi sinh bách tính khắp thành này. Thế nhưng Phật Tổ từ bi, tuy có quyền năng hàng yêu trừ ma, nhưng cũng không thể để trái tim tràn đầy tức giận lấn át lòng từ bi.”
Lý Thanh Sơn hiểu rõ, lần này các gia chủ muốn dùng ngôn ngữ để đả kích ý chí của Hắc Liên đàn chủ, nhưng đáy lòng Hắc Liên đàn chủ tựa như một hồ nước yên ả, không bị bất cứ thứ gì ảnh hưởng.
Lôi thôi đạo nhân không nhịn được nói:
“Nói nhảm nhiều như vậy làm gì, chúng ta bắt tay cùng gϊếŧ chết tên xảo trá này là được rồi!”
Hàn An Quân nói với Lý Thanh Sơn:
“Ngươi làm không tệ, dẫn nàng đi ra ngoài đi.”
Lời này tựa như tin khai chiến, trên người các gia chỉ đều có ánh sáng lưu chuyển, tất cả cùng lấy linh khí thậm chí là pháp khí ra.
Lý Thanh Sơn liếc nhìn Hắc Liên đàn chủ một cái thật sâu, sau đó kéo Hàn Quỳnh Chi đi ra, Hắc Liên đàn chủ còn cười nói:
“Sau này không gặp lại.”
Trong lòng Lý Thanh Sơn cảm thấy không ổn, thái độ của Hắc Liên đàn chủ quá bình tĩnh, hơn nữa thông qua lời lúc này thì có thể thấy dường như hắn đã dự đoán được tất cả những chuyện này từ sớm, thậm chí đã coi nhẹ cả cái chết. Từ đầu tới cuối đều không tức giận hay có sát khí, cũng không hề giận có vẻ hầm hầm giận dữ, nhưng vẫn khiến Lý Thanh Sơn cảm thấy khủng bố sâu sắc.
Đến ngoài pháp trận, họ đi ra mà không bị cản trở chút nào.
Không còn áp lực nguy cơ sống còn, Hàn Quỳnh Chi không kìm nén được vết thương nữa, lập tức phun ra một ngụm máu rồi hôn mê.
Lý Thanh Sơn không dám thất lễ, trước hết triệu mây mù ra, khi hai người bay đến vị trí đủ cao, đủ an toàn thì lại lấy một viên đan dược chữa thương ra rồi đưa vào trong miệng Hàn Quỳnh Chi, sau đó thi triển pháp thuật để chữa trị vết thương.
Một lát sau, Hàn Quỳnh Chi chậm rãi tỉnh lại, lúc này Lý Thanh Sơn yên lòng, nhưng vừa nhìn xuống dưới thì lại cau mày.
Bên dưới vẫn chưa khai chiến ngay lập tức như dự đoán, hình như Hắc Liên đàn chủ nói gì đó, khiến các gia chủ đều ngây người.
Đến cùng đã xảy ra chuyện gì?
…
Rừng trúc đung đưa, bóng mặt trời phủ khắp toàn thân, dù trời đông ở Thanh Hà phủ cũng rất lạnh, nhưng không buốt giá thấu xương như ở Cổ Phong thành này, Tiền Dung Chỉ chỉ cảm khái như thế rồi một mình đạp tuyết mà đi.
Chỉ thấy một tòa đình viện đẹp đẽ hiện ra trước mắt, vẫn trống rỗng và lạnh lẽo như cũ.
Chỉ có một mình Lưu Xuyên Phong đang múa bút thành văn, tiểu thuyết đã là niềm kiêu ngạo duy nhất của hắn rồi, quyết không thể để bị chính đệ tử của mình cướp mất danh tiếng được.
Hắn quá tập trung, ngay cả Tiền Dung Chỉ đến mà cũng không phát hiện.
Tiền Dung Chỉ khẽ mỉm cười, người này không được báo cùng đi vây quét Hắc Liên đàn chủ cũng nằm trong dự đoán. Ngày hôm đó, sau khi nàng đồng ý lời mời của Khưu Duệ Liễu xong thì lập tức báo cáo với Vương Phác Thực. Sau đó Vương Phác Thực cũng bảo nàng ngầm chịu đựng trước như nàng dự đoán, nàng để một tên Dạ Ưng giúp đỡ điều tra Bạch Liên giáo ở mặt ngoài, tìm ra hành tung của mấy tên đại đầu sỏ càng nhiều càng tốt, thuận tiện bẩm bảo cho Như Ý quận để tiến hành tiêu diệt.
Hơn nữa còn cố ý cho nàng một vài tin tức, hòng chiếm được sự tín nhiệm của đám tầng lớp trên của Bạch Liên giáo. Nguy hiểm càng lớn, phần thưởng càng lớn, tất nhiên nàng cũng nhận được rất nhiều phần thưởng từ đôi bên. Có điều tư chất bản thân quá bình thường, cũng không thể dễ dàng đột phá cảnh giới.
Tùng tùng, Tiền Dung Chỉ gõ cột trên hành lang:
“Lý Thanh Sơn có ở đây không?”
“Ngươi là?”
Lúc này Lưu Xuyên Phong mới ngẩng đầu lên, trong lòng thì thấy bất bình, đồ đệ yêu quý kia của hắn cũng không tuấn tú hơn hắn là bao, tại sao lại có nhiều vận đào hoa như vậy.
Tiền Dung Chỉ tự giới thiệu, chào hỏi vài câu thì lấy một vò rượu ngon từ trong túi Bách Bảo ra:
“Ta quên mất, hắn vẫn chưa hoàn thành nhiệm vụ tập luyện, đúng là không có duyên rồi, xin mời đại nhân uống vò rượu này đi!”
Lưu Xuyên Phong lập tức mừng tít mắt, thầm nhủ số đào hoa của ta đến rồi, nhưng vẫn “khụ khụ” hai tiếng giả vờ giả vịt:
“Như vậy không tốt lắm đâu, chi bằng cứ chờ Thanh Sơn trở về đi.”