Chương 581: Hai Mặt - Đại Thánh Truyện - Thuyết Mộng Giả - Truyện Tiên Hiệp - Created with GetTextFromHtml-V1.5.6 - Written by Mkbyme
Chương 581: Hai Mặt
Không đợi Tiền Dung Chỉ khiêm nhường hai câu, Lưu Xuyên Phong đã nói:
“Đã như vậy, ta cung kính không bằng tuân mệnh.”
Chỉ chốc lát sau, tiếng ầm ầm bỗng vang lên, Lưu Xuyên Phong làm rơi bầu rượu, ngã nhào trên đất.
“Quả nhiên là một tên ngốc như trong lời đồn.”
Tiền Dung Chỉ dùng chân khí bao vây chỗ này bằng chân khí, làm hắn nôn hết rượu ra, sau đó lấy yêu bài của hắn và đi về phía trận pháp ở trung tâm Vân Hư đảo.
Dù ở bất cứ thời đại nào thì gián điệp cũng đều là nghề nghiệp nguy hiểm, mỗi giây mỗi phút đều nằm trong tầm ngắm của kẻ thù, một khi bị phát hiện thì chỉ còn đường chết, chưa kể là gián điệp song phương thay đổi thân phận thất thường.
Nhưng nàng vẫn khá là bình thản, từ đầu tới cuối đều không bị Bạch Liên giáo nghi ngờ.
Vì, nàng đều bẩm báo tất cả lại cho Bạch Liên giáo.
----
Gia chủ các nhà đang định ra tay thì Hắc Liên đàn chủ nói:
"Chư vị gia chủ chỉ lo chuyện trước mắt mà không màng đến hậu quả ư?"
"Ý gì?"
Liễu Trường Khanh nói.
"Đây là số kiếp định sẵn của tại hạ, cũng là số kiếp định sẵn của Bách Gia Kinh Viện."
"Bớt mơ mộng nói nhảm đi, muốn kéo dài thời gian sao? Bách Gia Kinh Viện có đại trận thủ hộ, cho dù Bạch Liên Thánh Mẫu có đích thân đến thì cũng đừng mơ đánh tan được dễ dàng."
Liễu Trường Khanh nói, sắc mặt lại đột nhiên thay đổi.
Lấy một trận bàn quấn đầy rồng rắn ra, ánh sáng rực rỡ quấn quanh nó lại biến mất. Gia chủ các nhà đều biết điều đó có nghĩa là gì, Long Xà Đại Trận thủ vệ Bách Gia Kinh Viện đã bị phá!
Tiền Dung Chỉ nhìn thoáng qua đóa sen trắng mọc ra từ pháp trận, lay động yểu điệu, tinh khiết và mỹ lệ.
Cột sáng linh khí cuồn cuộn phóng lên trời cũng chợt ngắt. Pháp trận mạnh thật, cũng cực kỳ tinh vi, như một cỗ máy nhiều thành phần, chỉ cần một linh kiện mấu chốt trong đó gặp vấn đề thì sẽ ảnh hưởng đến tổng thể.
Bầu trời hơi móp méo mà vẫn xanh trong, nhưng sưng mù quanh các đảo của Bách Gia Kinh Viện lại bị chiếu sáng giữa đông, dần sáng tỏ.
Mấy ngư dân đang đánh bắt trên hồ cũng ngạc nhiên khi trước mắt họ xuất hiện một hòn đảo. Đã nghe nói nơi đó là chỗ ở của thần tiên từ lâu, nhưng mới lần đầu nhìn thấy.
"Chuyện gì vậy!"
Đệ tử các nhà nhao nhao rời khỏi các tòa kiến trúc, đi đến, ngẩng mặt lên trời nghị luận ầm ĩ, tưởng vận hành pháp trận có vấn đề.
Hoa Thừa Tán là người đầu tiên nhận ra có gì đó không đúng, giận dữ nói:
"Tiền Dung Chỉ, ngươi đang làm gì vậy?"
Lại nhìn sang đóa sen trắng sáng chói nọ, nỗi khϊếp sợ hóa thành khó tin, còn thêm cả hoảng loạn.
Hắn biết chuyện Tiền Dung Chỉ là nội ứng của Bạch Liên giáo, nhưng không thể ngờ là nàng lại thật sự dấn thân vào đó. Bạch Liên giáo đã sớm tàn tạ, không ra làm sao, đến thành viên cũng ăn bữa nay lo bữa mai, với tâm cơ của nàng ta, sao có thể một mực trung thành được.
Tiền Dung Chỉ nói:
"Hoa thống lĩnh, tại hạ cũng chỉ là một tiểu tốt phụng mệnh làm việc mà thôi, đừng làm khó một nữ tử yếu đuối như ta."
Hoa Thừa Tán sao có thể nghe những lời này của nàng ta. Hắn lao thẳng đến. Chuyện gấp nhất hiện giờ là hủy đi đóa sen trắng đó, khôi phục lại pháp trận. Nếu không thì hậu quả sẽ rất khó tưởng tượng.
Tiền Dung Chỉ cũng không ngăn cản. Nàng ta lui lại mấy bước khiến Hoa Thừa Tán hơi bất ngờ, ánh mắt liếc thấy sâu trong rừng trúc hình như có bóng người trắng lóe lên, thình lình xuất hiện trước mặt hắn.
Là một bà lão tóc bạc trắng. Tuy mặt đầy nếp nhăn nhưng trông nàng ta có vẻ cực kỳ hiền lành, cười lộ nếp nhăn. Trông nàng ta như lúc nào cũng cười, tay cầm một đóa sen trắng như sắp tàn lụi đến nơi. Ánh mắt nhìn Hoa Thừa Tán của nàng ta cũng rất hiền lành, như đang nhìn con cháu mình vậy.
Hoa Thừa Tán lại cảm nhận được cảm giác áp bức đến hít thở không thông, mờ mịt quay lại nhảy về sau. Chẳng biết từ lúc nào đã xuất hiện mấy người cả nam cả nữ, cả già cả trẻ đứng sau hắn, mặt đều đang nở nụ cười.
Không phải cười gian, không phải cười lạnh, càng không phải là nụ cười dối trá, mà là một nụ cười như thật sự đang rất vui, như thể chuyện bình thường như mặt trời chiếu tia nắng xuyên qua tầng mây cũng khiến người ta hạnh phúc.
Một luồng hơi lạnh từ đỉnh đầu chạy xuống lòng bàn chân. Những nhân vật này, trừ bà lão tóc bạc kia, những người khác đều đã quen thuộc vô cùng. Diệt được mỗi người đều lập công trạng lớn bằng trời ở Ưng Lang Vệ. Mấy vị đàn chủ còn lại của Bạch Liên giáo đều tụ hội cả ở đây.
Tiền Dung Chỉ rất cung kính cúi chào:
"Đệ tử Tiền Dung Chỉ cung nghênh Thánh Mẫu giá lâm, cung nghênh đại giá của chư vị đàn chủ."
Hoa Thừa Tán chấn động. Quả nhiên, bà già này chính là Bạch Liên Thánh Mẫu. Nhưng nghe đồn bà ta ở độ trung niên mà?
"Mau đứng dậy đi, không phải làm mấy nghi lễ xã giao này. Còn phải cảm ơn ngươi đã mở cửa cho lão thân, khiến ngươi gặp không ít nguy hiểm rồi.
"Phân ưu cho Thánh Mẫu là chức trách của thuộc hạ."
"Đây là người phương nào?"
"Hắn tên là Hoa Thừa Tán, là thống lĩnh Xích Lang, là thân tín của Cố Nhạn Ảnh."
Nghe thấy ba chữ Cố Nhạn Ảnh, Bạch Liên Thánh Mẫu mới quan sát tỉ mỉ Hoa Thừa Tán một chút:
"Đúng là mỹ nam hiếm thấy, nếu lão thân trẻ lại một chút, sợ cũng động lòng. Đi theo dưới trướng cái tên không biết đạo lý sống huyền diệu như Cố Nhạn Ảnh, đúng là khiến người tài không có đất dụng võ."
Trong lòng Hoa Thừa Tán biết lần này sợ là khó thoát, cười nói:
"Tiếc là ta không thích lão thái bà."
"Thật sao? Vậy ngươi xem thử dáng vẻ này xem?"
Bạch Liên Thánh Mẫu nghe vậy cũng không để tâm, trên thân xuất hiện biến hóa, nếp nhăn trên mặt trở nên căng phẳng, bờ môi khô quắn dần hồng nhuận lên, tóc bạc phơ thành tóc đen ba búi, da thịt trắng như tuyết. Trong nháy mắt đã hóa thành một thiếu nữ xinh đẹp, tay cầm đóa bạch liên, sức sống trở lại, thành dáng vẻ căng mọng.