Chương 582: Bất Ngờ - Đại Thánh Truyện - Thuyết Mộng Giả - Truyện Tiên Hiệp - Created with GetTextFromHtml-V1.5.6 - Written by Mkbyme
Chương 582: Bất Ngờ
Bạch Liên Thánh Mẫu dùng tiếng nói trong trẻo như chim hoàng oanh, nói:
"Tuy có lúc ta tỏ ra hơi già, nhưng vẫn là một người. Hắn cũng trong danh sách sao?"
Tiền Dung Chỉ nói:
"Vâng!"
"Thế thì mang về. Hiểu lý lẽ, có thể trở thành một thành viên của Bạch Liên giáo!"
Chưa thấy Bạch Liên Thánh Mẫu ra tay thế nào, Hoa Thừa Tán đã ngã lăn ra đất không thể chống cự. Mặc dù ý thức còn rõ ràng nhưng không thể động dù chỉ là ngón tay, cũng không vận dụng được chân khí.
Chẳng hiểu sao đầu hắn lại nổi lên suy nghĩ. Đây là chênh lệch đẳng cấp giữa mình và nàng ta sao?
Bạch Liên Thánh Mẫu để một vị đàn chủ lại để trông coi pháp trận, rồi đến thẳng Tranh Minh đảo. Các đàn chủ còn lại thì đưa theo giáo đồ đến các đảo của các nhà để tìm tài nguyên và người trong "danh sách".
Mà tờ danh sách kia chính là bút tích của Tiền Dung Chỉ, ghi lại các đệ tử có thiên tư trác tuyệt của các nhà.
Bạch Liên giáo nhiều lần giao phong với Ưng Lang Vệ khiến chúng tổn thất đệ tử nặng nề, lại còn bị định kiến là "tà giáo", bị chèn ép mọi mặt, gần như đã bị ngắt truyền thừa. Kế hoạch lần này để giải quyết vấn đề ấy.
"Danh sách" này sẽ giúp Bạch Liên giáo "thêm máu", nhất là loại luyện khí sĩ tầng mười như Hoa Thừa Tán. Chỉ cần "hiểu đại nghĩa", thì sinh ra thêm mấy vị đàn chủ cũng không phải việc gì khó.
Mà người ngoài "danh sách" sẽ "được" tẩy sạch "tội nghiệt", vãng sinh cực lạc.
Các gia chủ thiện chiến nhất trong Bách Gia Kinh Viện có thể diệt được đợt vây quét của Hắc Liên đàn chủ, nhưng đâu phải đối thủ của Bạch Liên Thánh Mẫu. Trận chiến này ngay từ khi bắt đầu đã định sẵn kết cục rồi.
Trong Cổ Phong Thành, sau khi gia chủ các nhà nghe lời Hắc Liên đàn chủ nói, tất cả đều kinh hoàng. Với Bách Gia Kinh Viện mà nói, quan trọng nhất là những đệ tử ưu tú được tuyển chọn tỉ mỉ, bồi dưỡng từ từ này.
Khi lực lượng này đã tổn thất thì toàn bộ Thanh Hà phủ sẽ đại thương nguyên khí. Đáng sợ hơn là, những người này, trong tương lai có thể sẽ trở thành kẻ địch. Nghe nói Bạch Liên Thánh Mẫu có thể ép buộc hành giả tiếp thu giáo nghĩa, biến thành đồng đảng của mình.
Rốt cuộc Vương Phác Thực cũng nhận ra chỗ thủng lớn nhất trong kế hoạch của hắn. Nếu Tiền Dung Chỉ thật sự gặp Bạch Liên Thánh Mẫu, tất nhiên cũng sẽ bị truyền bá giáo nghĩa, không còn tồn tại suy tính lợi hại được mất nữa, cho dù Bạch Liên Thánh Mẫu có chết thì cũng chẳng sợ thiệt. Hắc Liên đàn chủ trước mắt chính là ví dụ sống.
Hắc Liên đàn chủ nói:
"Muốn về cứu viện hay ở đây gϊếŧ tại hạ, mong chư vị mau chóng quyết định, lưỡng lự không phải là sáng suốt."
"Ta gϊếŧ chết tên nghiệp chướng như ngươi trước!"
Nhất Niệm đại sư gầm lên, thiền trượng toả ra kim quang vạn trượng, đánh về phía Hắc Liên.
Đình viện trong rừng trúc, Hoa Thừa Tán chật vật mấp máy môi, khó hiểu nhìn Tiền Dung Chỉ:
"Sao ngươi lại làm thế? Chẳng lẽ ngươi thật sự đã bị Bạch Liên giáo khống chế tư tưởng rồi sao?"
"Thật ra ta cũng bất đắc dĩ mà thôi."
Tiền Dung Chỉ thở dài. Nếu như có thể, nàng ta thà kiếm kỳ ngộ, tăng cường thực lực từng chút một, chứ không phải quấn thân vào vòng tranh đấu. Không dễ để mọi chuyện đều thuận lợi. Một luyện khí sĩ nho nhỏ làm sao có thể tính toán tường tận được mọi thứ? Cũng cần phải có chút may mắn mới sống được. Mà trước đến nay, nàng chỉ cược những thứ chắc thắng, ghét nhất là hên xui may rủi.
Bây giờ nàng ta đã làm hết những việc trong khả năng, lại chỉ có thể đợi vận mệnh phán quyết. Vì lần này nàng ta không còn là người chơi cờ nữa, mà đã là quân cờ, mà hai bên đều đang ra nước, sự hung hiểm và bất lực ở đó, không thể nói hết với người ngoài cho rõ ràng được.
Bây giờ, chỉ đành đợi người chơi cờ còn lại xuất hiện.
Một chiếc giàu màu trắng đạp lên đóa sen trắng, còn ra sức ép một cái. Đóa sen trắng dù có bị sét đánh ầm cũng khó suy chuyển, nháy mắt đã bị nghiền nát thành bụi.
Giày thêu phù vân huyền ảo uốn lượn bằng chỉ bạc. Hoa Thừa Tán đang nằm dưới đất thoắt cái đã nhận ra đây là một món pháp khí, cố gắng nhìn kỹ.
Một bộ áo trắng tiêu sái thêu cánh chim. Người đến có nửa sườn mặt được ánh nắng chiếu rọi, có vẻ mơ hồ, nhưng nụ cười nơi khóe miệng, lại luôn khắc sâu rõ ràng như thế.
Tiền Dung Chỉ lập tức đứng dậy, mệt mỏi hành lễ trước chủ nhân của đôi giày:
"Thuộc hạ Tiền Dung Chỉ, đợi Đại thống lĩnh đã lâu."
Hoa Thừa Tán giật mình. Thì ra là thế! Sau khi Tiền Dung Chỉ hoàn thành nhiệm vụ tập luyện, hắn theo lệ đưa nàng đến Như Ý quận gặp vị này để họ trò chuyện riêng. Mọi nguyên cớ đều từ đây!
Đàn chủ Bạch Liên giáo còn lại ở đây sắc mặt lại thay đổi cực. Bóng dáng này đối với mỗi giáo đồ của Bạch Liên giáo đề quá mức quen thuộc, gần như không thua Bạch Liên Thánh Mẫu. Lập tức thi triển độn pháp, hắn lập tức rời xa trăm trượng khỏi đại trận.
Quạt xếp ngọc cốt đột nhiên mở ra, nàng tiện tay vung lên.
Đàn chủ nọ cảm giác có một trận gió nhẹ lướt qua cạnh hắn, quát to một tiếng:
"Thánh Mẫu, đi mau!"
Thân thể sau đó bị phân làm đôi.
Rừng trúc tĩnh lặng một lát, trúc rầm rầm đổ rạp. Từ trên không nhìn xuống, trên cánh rừng bạt ngạt của Vân Hư đảo bỗng xuất hiện hình quạt chỉnh tề.
"Bạch Liên, chiếu tướng nhé!"
"Cố Nhạn Ảnh!"