Chương 618: Muốn Không - Đại Thánh Truyện - Thuyết Mộng Giả - Truyện Tiên Hiệp - Created with GetTextFromHtml-V1.5.6 - Written by Mkbyme
Chương 618: Muốn Không
Hàn Quỳnh Chi từ trên đài cao bay tới, lập tức ôm Lý Thanh Sơn một cái, hơn một tháng ở bên nhau, hai người họ đã trở nên vô cùng thân mật, cành củi khô Lý Thanh Sơn bị ngọn lửa như Hàn Quỳnh Chi đốt cháy, chẳng mấy chốc mà cũng cuồng nhiệt theo nàng.
Điều này khiến cho ánh mắt của chín đệ tử ở bên cạnh Hàn Thiết Y đều đỏ cả lên, hận không thể lập tức ra tay khiêu chiến với Lý Thanh Sơn, nhưng không ai có thể nắm chắc phần thắng cả, người này quá mạnh, mạnh đến mức không thể nói nổi. Nếu Lý Thanh Sơn phá tan binh trận, họ còn dễ chấp nhận hơn một chút, nhưng kiểu đột phá trực tiếp như này thì thực sự không thể tưởng tượng nổi, như vậy vẫn tính là Luyện Khí sĩ tầng thứ bảy sao?
Thể phách mạnh đến mức không thể tưởng tượng nổi, chân khí cũng tinh khiết đến kỳ lạ, tất cả đều bị chiến kỹ tuyệt thế vô song dung hợp lại, kết hợp việc vận dụng khả năng chiến đầu trời phú của hắn, cuối cùng đạt được hiệu quả kinh người.
Hàng trăm cặp mắt nhìn chằm chằm, Hàn Quỳnh Chi có to gan như thế nào cũng cảm thấy mặt nóng lên, vừa rồi nàng thực sự bị mê muội đến mức thần hồn điên đảo, không kiềm chế được, giờ lại vội buông Lý Thanh Sơn ra, nhưng không ngờ Lý Thanh Sơn lại vòng tay qua eo nàng, khiến nàng dính vào người hắn một lần nữa, muốn phản kháng nhưng đối diện với vẻ mặt vui vẻ rạng rỡ của hắn thì lòng nàng lại rung động, đành tùy hắn vậy.
Lý Thanh Sơn nhìn bốn phía xung quanh, hiện tại chẳng phải ước nguyện to lớn trước kia đang được hoàn thành từng chút một sao?
Hàn Thiết Y nói với mười đệ tử ở bên cạnh:
“Lần tới, các người chuẩn bị tham chiến!”
Thời gian trôi qua rất nhanh, chớp mắt đã tới giữa hè.
Lý Thanh Sơn ngồi xếp bằng ở trong đan phòng, trước mặt để một lò luyện đan bằng đồng, lò được đúc thành hình long hổ, đây là lò luyện đan long hổ thường thấy nhất, bắt chước hình dáng của lò long hổ thật, cách chế tạo cũng giống.
Thứ này là một trong rất nhiều thứ mà Lý Thanh Sơn thu thập được khi ở dưới lòng đất, dù chỉ là một món linh khí trung phẩm, nhưng phẩm cấp lại là cao nhất. Chuyện khó khăn nhất trong luyện khí chính là lò luyện đan, sau đó là vạc luyện khí.
Nếu chế tạo một thanh phi kiếm, tốc độ nhanh chậm hay kiếm quang trường dài ngắn đều có sai số nhất định, cũng không thành vấn đề. Nhưng đối với lò đan đan, bất kỳ một chi tiết không chính xác hoặc không ổn định nào cũng có thể hủy hoại một lò đan dược, nghiêm trọng hơn, thậm chí có thể làm nổ lò, đây là một thử thách lớn đối với luyện khí sư.
Một cái lò tốt có thể nâng tỷ lệ thành công lên thật cao đối với người am hiểu đạo này, quả thật chính là một chiếc chậu châu báu, tầm quan trọng vô cùng lớn, cho nên giá trị của lò đều rất cao, giá trị của một cái lò linh khí trung phẩm đều không hề thua kém so với linh khí cực phẩm.
Lý Thanh Sơn tìm được một lò luyện đan như vậy trong hơn ngàn túi Bách Bảo thì đã được coi như là vô cùng may mắn.
Trước đó vài ngày, khi vừa bắt đầu luyện đan, hắn cũng đã thấy một lò luyện đan là linh khí thượng phẩm lúc ở Tạp gia, thứ đó có giá lên tới năm cón số, thực sự khiến người ta chỉ biết ngắm nhìn mà than thở.
Trước kia thì khá tối, nhưng hiện tại, tất cả linh thạch trên người hắn đều dùng để đổi đan dược, dù đổi toàn bộ công huân trong Ưng Lang vệ thành linh thạch cũng chỉ có thể trả được ba con số, chứ đừng mơ tới bốn con số.
“Đừng suy nghĩ lung tung, nhìn lò luyện đan đi!”
Như Tâm quát.
Lý Thanh Sơn vội gạt bỏ suy nghĩ linh tinh và nhìn lò luyện đan trước mắt, đã luyện ba ngày ba đêm rồi, nếu thất bại ở giây phút cuối cùng thì coi như công cốc.
Hơn nữa linh thảo luyện đan đều được Bách Gia kinh viện đem tới, lo đan dược này còn phải giao ra để hoàn thành nhiệm vụ, nếu luyện thất bại, số lượng linh thạch tầm ba con số sẽ bị rút bớt chỉ còn hai con số. Nếu không phải có Như Tâm - người biết luyện đan - đang ở bên cạnh trông coi, hắn hoàn toàn không dám nhận loại nhiệm vụ luyện đan có độ khó cao này.
Lý Thanh Sơn lấy làm lạ, ngẩng đầu lên:
“Ngươi đã luyện đến bước này rồi, vốn dĩ đại cuộc đã định, không phải chỉ cần chờ mở lò là được sao?”
Như Tâm cười híp mắt nói:
“Đúng vậy, ta chỉ muốn giáo huấn người vài câu thôi.”
Lý Thanh Sơn muốn bóp cổ nàng, từ trước tới nay hắn luôn nghĩ là làm, thế là hắn xòe nắm ngón tay ra, hung hăng tóm lấy...cổ chân nàng. Hết cách rồi, hắn ngồi nàng đứng, mà còn phải trông coi lò luyện đan nên không thể nào với lên trên mặt được.
Như Tâm nói:
“Người dám!”
Lý Thanh Sơn suy nghĩ một chút rồi lại thu tay về, nếu hắn dám nắm tiếp thì nữ nhân này sẽ đi tố cáo với Quỳnh Chi mất. Quỳnh Chi cái gì cũng tốt, nhưng một khi lửa ghen cháy lên thì sẽ thực sự không dễ nói đạo lý nữa.
Khoảng thời gian trước khi tới Tạp gia, có nữ tu sĩ nhiệt tình chiêu đãi hắn nên hắn cười nói mấy câu, được rồi, hắn thừa nhận trong đó có vài lời khác thường, kết quả nàng suýt thì bùng nổ, khi trở về phải dỗ dành một phen. Nếu lại bị Như Tâm tố cáo, vậy thì núi lửa thực sự sẽ bùng nổ mất.
“Thật ra dù người có tóm được thì ta cũng sẽ không nói với nàng, ta không xấu xa như vậy đâu. Tới đây, có muốn thử một chút không?”
Như Tâm cố ý nhấc váy lên, để lộ ra mũi chân, sau đó bước một bước tới gần Lý Thanh Sơn.
“Không muốn.”
Lý Thanh Sơn liếc mắt một cái, không hề bị lay động.
Như Tâm nhẹ nhàng vỗ đầu Lý Thanh Sơn:
“Ngoan thật!”
Lý Thanh Sơn bĩu môi, mặc kệ. Họ là bằng hữu cực thân, nếu không sao có thể giúp hắn trông coi lò luyện đan tận ba ngày được chứ.