Chương 619: Kiêu Ngạo - Đại Thánh Truyện - Thuyết Mộng Giả - Truyện Tiên Hiệp - Created with GetTextFromHtml-V1.5.6 - Written by Mkbyme
Chương 619: Kiêu Ngạo
Dù nàng đòi hơi nhiều, mở miệng là muốn một ngàn viên linh thạch, nhưng sau khi đùa giỡn thì cuối cùng vẫn được phục vụ miễn phí, trong đó có nhiều lấn nếu không phải nàng nhắc nhở kịp thời có lẽ đã không luyện thành rồi.
Lại đợi thêm một khắc, ánh sáng trong lò luyện đan chợt lóe lên, nắp lò từ từ mở ra, luồng khí màu trắng bùng lên nhấn chìm hai người, tràn ra khắp đan phòng, trong đó có ẩn chứa mùi thuốc khiến lòng người mê say.
Đợi luồng khí tan hết, Lý Thanh Sơn không đợi được mà đi tới trước lò luyện đan, chỉ thấy toàn là dược thảo, dung hợp với thứ bột màu trắng ở dưới đáy lò, trong đó không có một chút tạp chất nào, giống như một lớp sương mù dày đặc tinh khiết vậy.
Luyện đan thành công rồi!
…
Lý Thanh Sơn vươn bàn tay phủ lên, ánh sáng màu lam tỏa ra, thuốc
mỡ màu trắng bắt đầu xoáy tròn cuồn cuộn, cuối cùng hợp lại thành từng viên thuốc tròn trịa đúng chuẩn.
Bây giờ hắn vẫn chưa được tính là biết luyện khí, nhưng việc biến
đổi hình dạng vật thể đơn giản thì không làm khó được hắn.
Như Tâm tự tay chia số thuốc viên vừa được luyện kia thành hai
phần, mỗi phần là sáu mươi viên, nàng cười tủm tỉm nói:
“Chỗ này là số lượng mà nhiệm vụ yêu cầu, chìa tay ra đây.”
Sau đó, nàng lấy một viên Tụ Khí đan ra và đặt vào tay Lý Thanh
Sơn:
“Còn đây là của ngươi!”
Lý Thanh Sơn nhìn thành quả lao động ba ngày ba đêm không chợp mắt
của mình rồi lại ngẩng đầu nhìn Như Tâm đang cười cười, chợt nhận thấy một sự ác ý thâm trầm, nàng chỉ đơn giản là muốn thấy hắn khó chịu mà thôi.
Nhiệm vụ luyện đan không có phần thưởng bổ sung, chỉ đơn thuần
muốn xem trình độ cao thấp của người luyện đan. Hắn là một tay mơ luyện đan,
không lỗ thì đã coi như nhờ phúc của linh khí lò luyện đan trung phẩm và Như Tâm rồi.
Như Tâm hài lòng thưởng thức vẻ mặt của Lý Thanh Sơn, cảm giác sự
vất vả trong ba ngày nay cuối cùng cũng đã có thu hoạch.
Sau đó, nàng mới nói:
“Trình độ phân biệt dược của ngươi quá kém.”
Nàng đưa tay phủ lên trên sáu mươi viên Tụ Khí đan kia, ánh sáng
trắng hiện lên, có một chút nước thuốc màu trắng bị rút ra ngoài rồi lại ngưng
tụ ra ba viên Tụ Khí đan nữa mà những viên đan dược còn lại kích cỡ đồng nhất,
hoàn toàn đạt yêu cầu, vừa vặn đáp ứng được yêu cầu của nhiệm vụ, không thừa ra
chút nào.
Lý Thanh Sơn thuận miệng nói tiếng “Cảm ơn” rồi cúi đầu cho sáu
mươi viên thuốc kia vào trong hộp gấm, còn bốn viên Tụ Khí đan kia thì trực tiếp bỏ vào miệng.
Như Tâm đã không còn thấy kinh ngạc trước hành động này, nàng nói:
“Mấy ngày nữa là tới lúc tỷ thí với Họa gia, Tạp gia đã mở bàn
cược rồi, còn tiết lộ chút tình hình cho ta, ngươi cảm thấy ta nên cược ngươi thua hay cược ngươi thắng bây giờ?”
Lý Thanh Sơn liếc nhìn nàng:
“Tùy ngươi.”
“Vậy được thôi, ta sẽ cược ngươi thắng nhưng nếu ta thua cược thì
ngươi phải bồi thường tổn thất cho ta!”
“Ngươi nghĩ hay lắm.”
Lý Thanh Sơn mở cửa ra, chỉ thấy nắng chiều phía tây đỏ rực như
lửa, phản chiếu trên mặt hồ, đẹp khôn tả. Quả nhiên, Hàn Quỳnh Chi đang đứng dưới ánh sáng mặt trời, chợt ánh mắt nàng liếc qua, tựa như một bức phác họa tinh xảo mỹ lệ. Nàng ngoái nhìn về phía Lý Thanh Sơn, nở một nụ cười tươi sáng rồi bước vội về phía này.
Lý Thanh Sơn còn chưa kịp mở miệng, Như Tâm đã cười nói:
“Hàn sư muội, tên nam nhân của ngươi vừa rồi có ý đồ hòng sờ chân
ta, người phải canh chừng hắn thật chặt vào.”
Hàn Quỳnh Chi dừng bước, lườm Lý Thanh Sơn một cái sắc lẻm, tức
giận đáp:
“Biết rồi!”
Ánh mắt Lý Thanh Sơn lại một lần nữa rơi trên cần cổ trắng nõn
thon dài của Như Tâm, thoạt trở nên vô cùng chăm chú.
Như Tâm đưa tay bảo vệ cổ, ra vẻ sợ hãi nhưng nụ cười trên mặt lại
không thay đổi.
...
Thuyền nhỏ tự do phiêu dạt trên hồ nước. Trời nước một màu, mây
lạc và chim trời cùng bay.
Hàn Quỳnh Chi ngồi nghiêng bên đầu thuyền, yên lặng nhìn qua. Gió
đêm giữa hạ, vạt áo lững lờ.
Lý Thanh Sơn phá vỡ sự yên tĩnh:
“Đừng nghe nàng ta nói linh tinh, ngươi cũng biết nàng thích nói
vớ vẩn nhất mà.”
Hàn Quỳnh Chi quay đầu:
“Ngươi dám nói không có?”
“Tuyệt đối không có!”
Lý Thanh Sơn chững chạc đàng hoàng đáp.
Hàn Quỳnh Chi cười nói:
“Ta đâu có tức giận, ngươi sốt sắng như vậy làm gì?”
Lý Thanh Sơn cau mày đáp:
“Ngươi là ai, ngươi làm gì Quỳnh Chi rồi?”
Hàn Quỳnh Chi thoáng ngẩn người sau đó giơ tay véo chặt tai hắn,
buồn bực nói:
“Ta có nhỏ mọn như vậy à?”
Lý Thanh Sơn cười một tiếng, thuận thế kéo nàng vào trong lòng:
“Ừm, Quỳnh Chi nhà ta có trái tim rộng lớn vô cùng.”
Một cái tay khác của hắn đã rơi trên bộ ngực sữa ngạo nghễ của
nàng, cách một lớp quần áo mùa hè mỏng manh, nơi cao cao kia như đang rung động trong lòng bàn tay hắn.
“Đừng có lộn xộn!”
Hàn Quỳnh Chi nắm lấy tay hắn nhưng lại để mặc cho hắn đặt tay
trên người.
Mấy tháng ở chung, thân mật cỡ này đã trở nên quá đỗi bình thường,
dùng cách nói của nàng thì là ta thấy ngươi đáng thương nên cho người táy máy một chút.
“Ta chỉ hiếu kỳ thôi.”
Lý Thanh Sơn thấy rất kỳ quái, nhìn thế nào cũng thấy Như Tâm hấp
dẫn hơn vị nữ tu sĩ Tạp gia mấy ngày trước nhiều!
Hàn Quỳnh Chi nói:
“Như Tâm sư tỷ là một người rất kiêu ngạo đó.”