Chương 620: Không Hiểu - Đại Thánh Truyện - Thuyết Mộng Giả - Truyện Tiên Hiệp - Created with GetTextFromHtml-V1.5.6 - Written by Mkbyme
Chương 620: Không Hiểu
Nữ đệ tử Tạp gia đều có thiên phú bình thường, trong đầu thì chỉ
toàn công danh lợi lộc, luôn muốn tìm một nam nhân mạnh mẽ để dựa vào, hoàn toàn không xứng với cái danh tu sĩ. Nhưng Như Tâm lại không giống vậy, nàng là tu sĩ chân chính.
Lý Thanh Sơn nói:
“Kiêu ngạo à? Sao ta lại không cảm thấy gì nhỉ.”
“Vì ngươi còn kiêu ngạo hơn đấy!”
Hàn Quỳnh Chi chống người ngồi dậy, ôm lấy cổ hắn, ánh mắt xoáy
sâu vào nam nhân nàng yêu mến. Nàng càng đến gần hắn, lại càng bị hấp dẫn bởi sự quyến rũ của hắn, mà cũng lạ lùng bởi lần đầu mình nhìn thấy hắn nhưng không thể phát hiện ra được điểm này của hắn. Trong đó, điều khiến nàng cảm thấy say lòng nhất chính là sự kiêu ngạo ẩn sâu nơi nội tâm hắn.
Tựa như dù núi non có hiểm trở thế nào đi nữa, hắn cũng có thể quyết tâm leo đến cùng, kẻ địch dù có mạnh mẽ đến đâu, hắn cũng có dũng khí khiêu chiến.
“Ta đây lại càng không có cảm giác gì hết!”
Hai tay Lý Thanh Sơn ôm lấy vòng eo thon của nàng, đường cong trên
thân thể nàng chợt thắt lại ở chỗ này, mảnh mai nhưng nuột nà. Ánh mắt của hắn vẫn bị đôi môi đỏ mọng của nàng hấp dẫn, dù khe trắng thoắt ẩn thoắt hiện dưới vạt áo cũng không thể nào phân tán sự chú ý của hắn. Hắn không nhịn được ngẩng đầu lên.
Hàn Quỳnh Chi nghiêng đầu tránh đi, ôm chặt lấy hắn, đặt một nụ
hôn sâu lên bên tai hắn, áy náy nói:
“Nơi này không được đâu.”
Dù đã thân mật ở rất nhiều nơi, không còn vùng cấm nào nữa nhưng một nụ hôn bình thường nàng lại không chịu đón nhận.
Lý Thanh Sơn đã xem cô nương trong lòng là người thương nên cũng
chỉ có thể chiều chuộng mong muốn nho nhỏ này của nàng.
“Ta muốn đợi tới...Tới lúc chúng ta thành hôn. Bây giờ cho
ngươi, ta sợ không nhịn được, rồi...Rồi cho ngươi hết!”
Hàn Quỳnh Chi vô cùng ngượng ngùng, lắp ba lắp bắp giải thích.
Chuyện nam nữ, nàng không có để trong lòng, chẳng phải chỉ là lột sạch quần áo, quấn lấy nhau rồi cùng làm chuyện kia sao?
Trước kia nàng chấp hành nhiệm vụ một mình, vì tò mò nên còn xuyên
tường vượt cửa, trộm nhìn lén một lần. Ngoài ban đầu nàng còn hơi đỏ mặt thì lúc sau liền cảm thấy quá nhàm chán, ưm ưm a a thì có gì đâu, thân là tu sĩ, không thể trầm mê trong sự sung sướиɠ của du͙ vọиɠ như người phàm vậy được, ý chí cứng cỏi như sắt thép, chắc chắn không thể nào vì chuyện này mà dao động.
Nếu không, ngày xưa, khi ở trong pháp trận của Hắc Liên đàn chủ, nàng đã không thể chịu được nỗi đau như lăng trì kia.
Mãi tới khi chuyện này đến với mình, nàng mới biết nó không đơn
giản như vậy. Mỗi một động tác tiếp xúc thân thể cũng bắt đầu tràn đầy ý vị riêng khiến người ta cảm thấy vui vẻ, đôi khi còn run rẩy, mà trái tim cũng vì thế rung động theo.
Lý Thanh Sơn còn có thể nói gì được, ôm chặt lấy thân thể mềm mại
động lòng người:
“Vậy ngày mai ta sẽ đi cầu hôn luôn là được, cha nàng có ấn tượng
không tệ với ta đâu.”
Chuyện của nàng và hắn cũng không phải câu chuyện thư sinh nghèo
bắt cóc tiểu thư nhà giàu máu chó gì kia cho nên sẽ không gặp phải quá nhiều trở ngại. Bản thân hắn có tài năng, có thực lực, cũng có lòng cầu tiến, tin chắc dù có là ai cũng không thể bới móc ra được khuyết điểm nào. Đây cũng chính là lý do để hắn dám luôn luôn phách lối như vậy. Nếu cứ lúc nào cũng làm bộ khiêm tốn, đừng nói Hàn lão nhạc phụ không hài lòng mà Bách Gia kinh viện cũng phải chịu nhiều chỉ trích, điều tiếng. Còn bây giờ, ai dám nói hắn không xứng với nàng.
“Đừng gấp gáp như vậy, chờ thêm chút nữa đi.”
Hàn Quỳnh Chi bỗng nhiên đổi đề tài:
“Tiểu Hoa vẫn chưa xuất quan sao?”
Lý Thanh Sơn hỏi lại:
“Vẫn chưa, sao lại đột nhiên nhắc tới hắn vậy?”
Hàn Quỳnh Chi cười, đáp:
“Chỉ chợt nhớ tới một chuyện trong quá khứ thôi?”
Lý Thanh Sơn lại nói:
“Vậy ta cũng muốn nghe một chút.”
Ban đầu Hàn Quỳnh Chi còn không chịu nói nhưng dưới sự “ép hỏi” của Lý Thanh Sơn, nàng đành mở miệng.
Thì ra, ngày xưa Hoa Thừa Tán si mê Cố Nhạn Ảnh, Hàn Quỳnh Chi là
bạn tốt của hắn nhìn không nổi nữa, nghiêm nghị mắng hắn dừng lại:
“Không phải chỉ là nữ nhân thôi à, có cần phải như thế không?”
Khi ấy, nàng không coi mình là nữ nhân.
Hắn đáp lại:
“Chẳng qua ngươi chưa gặp phải người khiến mình động lòng thôi,
nếu không người nhất định sẽ chờ không kịp chỉ muốn gả mình đi thôi.”
Lý Thanh Sơn nâng cằm nàng lên:
“Vậy bây giờ nàng đang chờ không kịp sao?”
Hàn Quỳnh Chi chấp nhất đáp:
“Không hề có chuyện đó. Nhưng mà ta có chút hiểu được hắn khi ấy
rồi.”
Dù mấy tháng trước, họ còn rất xa lạ nhưng bây giờ nàng thật sự không thể tưởng tượng nổi, nếu không có người trước mặt, nàng sẽ ra sao.
Nhìn vào đôi mắt thâm tình của nàng, lòng Lý Thanh Sơn đã ngập tràn tình cảm dịu dàng như nước. Đến Cố Nhạn Ảnh cũng biến thành thứ không quan trọng, đó chỉ là giấc mộng nửa vời mờ mờ ảo ảo mà thôi, người trong lòng hắn bây giờ mới là người yêu chân thật của hắn.
“Ngươi may mắn hơn hắn nhiều, gặp ta từ sớm.”
Hàn Quỳnh Chi nói:
“Sao ta không thấy vậy nhỉ? Ngươi phải tu hành nhanh nhanh lên, chừng nào tu vi vượt qua ta rồi lại nói, ta cũng không muốn thành hôn với nam
nhân không bằng mình đâu.”
Nhưng nhìn tư thái của hai người lúc này khiến lời nói này của nàng không có chút sức thuyết phục nào. Nhớ ngày đó, nàng mới nói, tu vi vượt qua nàng thì chỉ cho hắn cơ hội theo đuổi thôi nhưng bây giờ nàng lại bị hắn ôm vào lòng, táy máy tay chân.
“Nhưng ta không đợi được nữa.”