Đại Thánh Truyện (Bản Dịch)

Chương 621 - Chương 621: Là Của Ta

Chương 621: Là Của Ta - Đại Thánh Truyện - Thuyết Mộng Giả - Truyện Tiên Hiệp - Created with GetTextFromHtml-V1.5.6 - Written by Mkbyme

Chương 621: Là Của Ta


Lý Thanh Sơn cúi người, dù không thể hôn môi nhưng những chỗ

khác thì không sao cả. Hắn tỉ mẩn tinh tế đặt một nụ hôn sâu lên cổ nàng, khóe

miệng hiển hiện ý cười, nhẹ nhàng liếʍ một cái.

“Ngươi là chó à?”

Hàn Quỳnh Chi run cả người, cắn răng mắng hắn, một khi phòng tuyến

tâm lý không còn, người tu hành còn nhạy cảm với những cảm giác dạng này hơn

người phàm rất nhiều.

“Dám nói nam nhân của người là chó, không phạt không được!”

Lý Thanh Sơn nâng hai tay lên, đặt vào bộ ngực sữa của nàng rồi nắn

bóp.

Nếu là trước kia, nàng sẽ hô lên một tiếng rồi chặn lại hành động quá đáng của hắn. Nhưng lần này, nàng vẫn vòng tay ôm lấy cổ hắn, hoàn toàn không phản ứng gì.

Lý Thanh Sơn thoáng ngơ ra, nụ cười trên mặt nở rộ, động tác trên hai tay cũng chậm lại, mười ngón tay chìm sâu trong đôi bầu ngực non mềm, xoa nắn chúng thành những hình thù kỳ lạ mình muốn. Hơi thở Hàn Quỳnh Chi hơi loạn, đôi mắt đã ánh nước nhưng vẫn ngầm đồng ý cho hành động của hắn.

Lý Thanh Sơn tìm ra hai điểm hơi lồi, nhẹ nhàng kẹp giữa ngón tay,

nắn bóp.

Hàn Quỳnh chi bỗng nhiên ôm chặt hắn, Lý Thanh Sơn liền dừng động tác lại, dịu dàng hôn lên cổ hàng, vuốt ve sống lưng nàng. Một lát sau nàng mới buông hắn ra, mặc cho hắn tiếp tục hưởng dụng nét uyển chuyển của thân thể chưa từng có ai được chạm vào này.

Mãi đến khi Lý Thanh Sơn khắc họa toàn bộ hình dạng lớn nhỏ của

nơi đó trong đầu hắn mới lưu luyến buông ra.

Trong vô giác, sắc trời đã nhá nhem, sao giăng đầy trời.

Trên khuôn mặt Hàn Quỳnh Chi là ráng chiều đỏ ửng, nàng hờn dỗi:

“Hài lòng chưa!”

Từ lâu, nàng đã biết tâm tư gian tà không dứt của hắn với nơi này của mình nên hôm nay dứt khoát cho hắn có được một lần.

“Chưa hài lòng.”

Vừa nói dứt lời, tay Lý Thanh Sơn đã luồn vào trong đồ lót của nàng, thật sự chạm vào da thịt mềm mại của nàng.

Hàn Quỳnh Chi vội vàng giữ tay hắn lại, chọc chọc trán hắn, khiển

trách:

“Đừng có gấp.”

Lúc này nàng mới giống một cô nương trưởng thành. Thật ra dù hắn có làm gì thì nam nữ hoan ái cũng chỉ là chuyện bình thường. Nàng không giống những nữ tử trong thế gian luôn để ý cái gọi là trong trắng mà nàng chỉ sợ nếu nàng cho đi quá dễ dàng thì hắn sẽ không biết quý trọng mà thôi. Tên nam nhân này, nàng phải canh giữ hắn bên mình.

“Dù sao sớm muộn gì cũng là của ta.”

Thật ra Lý Thanh Sơn cũng không có háo sắc như vậy.

“Bây giờ là của ta, mãi mãi vẫn là của ta.”

Thời gian mấy ngày cứ thế vụt qua, chớp mắt đã tới lúc tỷ thí với

Họa gia Chử Đan Thanh.

---

Trong họa thất u ám, một luồng sáng chiếu xuống từ khung cửa sổ, những hại bụi chìm nổi trong đó, thấp thoáng, trên nền nhà trải đầy giấy vẽ.

Bên trên có vẽ rất nhiều ác quỷ với nhiều hình dạng, chỉ nhìn một cái là đã cảm nhận được khí tức hung ác ập vào mặt.

Nhưng mà, những bức tranh này đều chưa hoàn thành, tựa như họa sĩ vừa mới vẽ được một nửa thì đã mất đi hứng thú với chúng.

Chử Đan Thanh đang nằm trên giấy vẽ, tứ chi duỗi ra, sắc mặt trắng bệch, cả người đã gầy nhom cả đi, đôi mắt mở to, vẫn còn đọng lại sự kinh sợ chưa tan đi.

"Đan Thanh, ngươi chuẩn bị xong chưa?"

Ngoài cửa truyền tới một giọng nói già nua, là Chử Sư Đạo.

"Xong rồi đây, sư phụ."

Chử Đan Thanh yếu ớt nói, hắn chống lấy mặt đất mà đứng dậy, đi đến trước bàn vẽ, đó là nơi duy nhất trong phòng vẫn còn gọn gàng sạch sẽ, tất cả bút vẽ đều được rửa sạch, màu vẽ đều được bày biện chỉnh tề.

Trong bồn rửa bút tràn đầy mùi máu.
Chính giữa bàn bày ra một bức vẽ, Chử Đan Thanh rủ mí mắt xuống, nỗ lực khống chế bản thân không nhìn vào bên trong đó, từng chút từng chút cuốn lại bức tranh đã được bồi xong, mới thở phào nhẹ nhõm.

Dường như đây không phải là bức tranh hắn đích thân vẽ ra, mà là mãnh thú biết cắn người.

Cửa phòng mở to ra, ánh nắng chói mắt điên cuồng tuôn vào.

Chử Đan Thanh vươn tay che mắt lại, dần dần thấy rõ một bóng người mơ hồ, hắn vội hành lễ nói:

"Sư phụ."

Chử Sư Đạo thấy bộ dạng của đệ tử, trong lòng dấy lên một nỗi thương tiếc. Bích Huyết Đan Thanh, trao cho hắn thiên phú không tưởng nổi, có thể để hắn vẽ ra những tác phẩm vượt xa trình độ tu vi của hắn, nhưng cũng phải trả một cái giá cực lớn, có thể nói là thực sự phải rót tâm huyết vào.

"Chúng ta đi thôi!"
"Đi đâu vậy?"

Vẻ mặt của Chử Đan Thanh có chút mù mờ, hắn đắm chìm ở trong thế giới của tranh, gần như đã quên đi việc tỷ thí.

"Vân Hư đảo."

Chử Đan Thanh đột nhiên tỉnh ra, lại nhớ về việc mấy tháng trước bị Lý Thanh Sơn chuốc say, sắc mặt không tự nhiên mà ửng đỏ.

Chính là sau ngày đó, hắn bắt đầu bế quan vẽ tranh, sắp gần sáu tháng không ra khỏi cửa họa thất.

Cái dáng vẻ xấu xí sau khi say của hắn có lẽ đã bị truyền ra khắp nơi rồi. Rốt cuộc thì hai bên cũng là thù địch, đây cũng là điều khó tránh, đáng hận là bản thân thật sự quá sơ ý. Siết chặt tập vẽ trong tay, sự xấu hổ và giận dữ của hắn tích tụ lại, toàn bộ đều hòa vào trong tranh, nhất định phải cho Lý Thanh Sơn một bài học nhớ đời.

A, thật là xấu hổ quá đi! Đã qua đi lâu như thế, hy vọng mọi người đã quên chuyện này rồi. Lý Thanh Sơn, ta không thể tha cho ngươi được!
Chử Đan Thanh ôm theo tâm tình thấp thỏm mà đi theo Chử Sư Đạo cùng đến bên ngoài Vân Hư đảo, chỉ thấy rất nhiều rừng trúc đều đã bị chém nát, biến thành đồng ruộng hoặc là vườn quả, mấy đệ tử Nông gia đang canh tác trong đó.

Bình Luận (0)
Comment