Chương 622: Thiên Nữ Tán Hoa Đồ - Đại Thánh Truyện - Thuyết Mộng Giả - Truyện Tiên Hiệp - Created with GetTextFromHtml-V1.5.6 - Written by Mkbyme
Chương 622: Thiên Nữ Tán Hoa Đồ
"Phung phí của trời."
Chử Sư Đạo hừ lạnh một tiếng. Không khí u tĩnh tao nhã này vốn thích hợp để đến đây vẽ tranh, đáng tiếc lại rơi vào trong tay loại người thô tục như Lưu Xuyên Phong.
Xuyên qua rừng trúc, đến trước trúc hiên, Liễu Trường Khanh ngồi dưới hiên nhà phẩm trà, nâng ly gật đầu rồi nở nụ cười, Lưu Xuyên Phong và Tôn Phúc Bách ngồi ở bên cạnh.
Nhưng những người này đều không hấp dẫn được sự chú ý của Chử Đan Thanh, bởi vì Lý Thanh Sơn đáng ghét kia đang bước nhanh đến phía trước, nụ cười trên mặt tràn đầy tự tin chói lọi, thong dong hành lễ:
"Chử đại sư, Chử đạo hữu, cuối cùng các ngươi cũng tới rồi."
Chử Sư Đạo gật đầu, nói với Liễu Trường Khanh:
"Liễu đạo hữu, đây không phải là nơi tỷ thí đấy chứ, sao lại bảo chúng ta tới đây!"
Đây là hòn đảo của Họa gia bọn hắn, hắn cũng không muốn nhìn nó bị phá hoại.
Liễu Trường Khanh nói:
"Nơi tỷ thí là ở đại diễn võ trường của Binh gia, chẳng qua Tiểu Thuyết gia còn có chút dị nghị với trận đấu cược, cho nên mới mời hai bên đến trước rồi lại thương lượng sau."
Chử Đan Thanh trừng mắt nhìn Lý Thanh Sơn:
"Sao vậy, ngươi muốn lâm trận chạy trốn ư?"
"Đương nhiên không phải."
Lý Thanh Sơn khẽ cười, quay đầu nhìn Lưu Xuyên Phong một cái, sau khi có được sự chấp thuận của vị gia chủ trên danh nghĩa của Tiểu Thuyết gia này, hắn mới nói:
"Chỉ là ta cảm thấy trận tỷ thí này rất không công bằng!"
Chử Đan Thanh nói:
"Khi đó là ngươi đã tự mình chấp thuận, sao lại không công bằng?"
Lý Thanh Sơn hùng hồn nói:
"Vân Hư đảo là căn cơ của Tiểu Thuyết gia ta, nếu thua thì tự nhiên là chẳng được gì cả, nếu thắng thì cũng chẳng qua là giữ lại được thứ vốn thuộc về chúng ta, Chử đại sư cảm thấy như vậy là công bằng sao?”
"Vốn dĩ bọn ta đồng ý cũng là do không còn cách nào khác, nếu Họa gia không thể đưa ra vật đặt cược gì tương ứng, ta xin Liễu gia chủ hãy hủy bỏ trận tỷ thí này."
"Hiện tại cũng không phải ngươi muốn hủy là hủy được nữa rồi, ngươi muốn đặt cược vật gì, nói ra nghe xem?"
Đôi mắt lấp lánh tinh quang của Chử Sư Đạo dán chặt vào Lý Thanh Sơn.
Đúng là hắn chưa từng nghĩ tới chuyện vật đặt cược này, trong mắt hắn, Tiểu Thuyết gia thất bại là việc không có gì phải nghi ngờ nữa, đặt ra một vật đặt cược thế này là hoàn toàn không cần thiết.
Hiện tại, hiển nhiên là tiểu tử này biết rõ sẽ thất bại, cho nên muốn phô trương thanh thế, muốn lâm trận chạy trốn. Nếu như kiên quyết không chịu, Liễu Trường Khanh tự nhiên sẽ không giúp hủy bỏ tỷ thí, chỉ sợ tiểu tử này không chịu tham gia, lại nói Họa gia lấy thế bức người.
Nếu ngươi đã muốn có vật đặt cược vậy thì ta cho ngươi vật đặt cược thì đã sao nào?
Lý Thanh Sơn nói:
"Ta cũng không biết là có thứ gì có thể so được với giá trị của Vân Hư đảo, mời Chử đại sư nói!"
"Ta là một họa sư nghèo, không có thứ gì đáng tiền cả, chỉ có mấy bức tranh nhỏ nhoi mà thôi. Bức tranh này là phong bút chi tác của lão phu, nếu ngươi cảm thấy thích hợp là được, còn nếu thấy không thích hợp thì có thể trực tiếp nhận thua!"
Chử Sư Đạo tiện tay lấy ra một bức tranh, thách thức nói.
Liễu Trường Khanh buột miệng nói:
"Chẳng lẽ là Thiên Nữ Tán Hoa Đồ!"
Cả đời Chử Sư Đạo có sở trường nhất là vẽ mỹ nhân. Mỹ nhân được vẽ ra không những giống y như thật, hơn nữa hỉ nộ ái lạc cũng không khác gì người thật, lại không có những khuyết điểm của người thật, cái đẹp trong tranh đã vượt qua cả cái đẹp trong thế tục.
Thế là liền câu cách nói "Dù có được ba ngàn mỹ nhân cũng không bằng một bức tranh của Sư Đạo", thanh danh hiển hách khắp chín phủ Như Ý quận.
Bức Thiên Nữ Tán Hoa Đồ này là phong bút chi tác của hắn, nghe đồn trước khi hắn vẽ bức tranh này, vốn là đầu điểm tóc bạc, sau khi vẽ xong, chỉ một đêm đã bạc trắng cả đầu.
Như Ý Hầu vừa thấy đã yêu thích không buông tay, bằng lòng dùng rất nhiều tiền xin được mua lại, hắn lại nói:
"Đây là vợ của đồ đệ ta, không thể nhượng lại cho người khác được."
Nếu là người khác nói ra những lời này, chỉ sợ sẽ bị coi là lời thoái thác, nhưng cả đời Chử Sư Đạo coi tranh như vợ, ngay cả Chử Đan Thanh gặp vị mỹ nhân trong tranh đi ra kia cũng phải gọi một tiếng sư mẫu.
Bức Thiên Nữ Tán Hoa Đồ này là chân mệnh thiên nữ để lại cho Chử Đan Thanh.
Như Ý Hầu nghe rồi, cũng chỉ có thể bỏ cuộc, tự nói không thể làm hỏng giai thoại ấy được.
Họa trục mở ra, nam nhân tại đó đều ngây ngốc, họa trục khép lại.
Trong đầu lại không thể nhớ ra được dung mạo của thiên nữ kia, chỉ nhớ rõ dây áo phiêu diêu như múa, những cánh hoa rơi tung bay, hương thơm tản ra khắp nơi. Hương hoa vẫn quanh quẩn rõ ràng trong mũi, dung mạo của ngọc nữ kia, biến ảo rồi dần dần ổn định, thế mà lại là dung nhan đẹp nhất trong lòng mỗi người.
Tâm tư của Liễu Trường Khanh hồi tưởng ngay đến vài chục năm trước, lúc đó hắn còn là một cậu học trò, cũng là vào mùa hoa rơi lả tả, một nàng thiếu nữ đang dập dờn trên xích đu, tiếng cười như chuông bạc, đó là tiểu nữ nhi của tiên sinh.
Mà sau này mỗi người một nơi, hắn cũng gặp qua không ít người đẹp, nuôi dưỡng vô số mỹ thϊếp. Dung nhan của nàng thậm chí còn không tính là đẹp, nhưng cảm giác lưu lại cho hắn lại không có bất kỳ mỹ nhân nào có thể thay thế được, dù là chính nàng cũng không thể.