Đại Thánh Truyện (Bản Dịch)

Chương 623 - Chương 623: Biến Hóa

Chương 623: Biến Hóa - Đại Thánh Truyện - Thuyết Mộng Giả - Truyện Tiên Hiệp - Created with GetTextFromHtml-V1.5.6 - Written by Mkbyme

Chương 623: Biến Hóa


Thời gian thấm thoát, cảm giác lúc đó sớm đã mơ hồ không rõ, thấy bức tranh này, lại đột nhiên trở nên rõ ràng, như là hôm qua, như là lúc ấy. Quay đầu lại cười, chưa hẳn có thể nghiêng nước nghiêng thành, nhưng lại có thể khuynh tâm. Dù có phí ngàn vạn viên linh thạch cũng là rất đáng.

Lý Thanh Sơn lấy lại tinh thần, lại nhìn qua Lưu Xuyên Phong và Tôn Phúc Bách, cũng đều là thần tình như vậy, vừa nhìn là biết đang nhớ lại quá khứ.

Chỉ có Chử Đan Thanh là cứng đầu cứng cổ, sư phụ sớm nói qua muốn để lại bức tranh này làm vợ cho hắn, nhưng vì không làm hắn phân tâm, lại chưa từng tận mắt thấy qua, trong lòng vốn cũng kỳ vọng rất lớn, bây giờ vừa thấy lại cảm thấy không rung động lòng người bằng những mỹ nhân mà sư phụ vẽ trước kia, tất cả những người đã thấy bức tranh này không một ai không nói đẹp, hắn vì cảm thấy kỳ lạ mà sững người.

Chử Sư Đạo ngấm ngầm đắc ý, bức tranh này là tâm huyết cả đời của hắn, hoàn toàn nghịch chuyển họa phong trước đó, trước kia những thứ hắn vẽ đều là kỳ vọng, khi kẻ tu hành dâng lên linh thạch, hắn sẽ vì họ mà vẽ ra nữ tử đẹp nhất trong lòng.

Bức tranh này vẽ ra lại toàn là hồi ức, có thể dễ dàng đột phá phòng tuyến tâm lý kiên cố của kẻ tu hành, chạm đến nơi mềm mại nhất trong lòng, dẫn lên hồi ức đẹp nhất. Kỳ vọng có thể sẽ cải biến theo thân phận địa vị, mà hồi ức lại vĩnh không phai màu, như một hũ rượu lâu năm, càng để lâu lại càng ngon.

Thứ thật sự làm ngươi cảm động, vĩnh viễn đều là bản thân ngươi.

Cho đến khi chú ý tới biểu tình của đệ tử mình, Chử Sư Đạo mới ngầm nói thất sách.

Chử Đan Thanh vào mười một năm trước chẳng qua chỉ là một nhóc ăn xin, đầu óc lúc nào cũng chỉ muốn ăn màn thầu, đến ý nghĩ muốn ăn thịt cũng đều quá xa xỉ. Mà đến hiện tại, tuy là đã tình khai dục động, nhưng ở phương diện này lại giống như một tờ giấy trắng, căn bản chẳng có hồi ức gì.

Nếu Chử Sư Đạo dùng phần tâm tư này vẽ ra một bàn màn thầu trắng tròn nóng hổi, trái lại có thể làm hắn mê đến nước miếng chảy ròng.

"Được, ta đồng ý."

Lý Thanh Sơn nói, không phải là đẹp đẽ vô cùng, mà là khí tức bức tranh kia tán phát nghiễm nhiên đã vượt qua cấp bậc của linh khí, nhưng lại không thể xưng là pháp khí, hoặc có thể nói, nó căn bản không phải đồ vật, càng giống như một sinh linh cường đại bị phong ấn trong tranh.

Nếu quyết đấu với Thiên Nữ trong bức tranh này, dù là chính bản thân hắn ra tay cũng không nắm chắc phần thắng. Nói chung là, chắc chắn là một đồ vật tốt.

Hơn nữa Lý Thanh Sơn chẳng qua cũng chỉ là đang tranh thủ tối đa hóa lợi ích, nếu Chử Sư Đạo thật sự không bỏ ra gì cả, hắn cũng không thể từ bỏ tỷ thí, có được kết quả này, đã coi như là rất hài lòng rồi.

Liễu Trường Khanh nói:

"Được, vậy thì khế ước đã định, ai cũng không được hối hận!"

Đại Tranh đảo của Binh gia, trên những cột khán đài khổng lồ cao thấp xen kẽ xung quanh đã vô cùng đông đúc. Thấy một hàng người tiến đến, tiếng nghị luận lập tức vang lên không ngớt.

"Thanh Sơn."

Hàn Quỳnh Chi chờ đợi đã lâu bước nhanh đến đón, muốn ôm hắn một cái, nhưng nhìn nhìn bốn phía, cắn cắn môi, thẹn thùng không dám làm như vậy.

Lý Thanh Sơn sáng bừng mắt, hôm nay nàng mặc một bộ cung trang đỏ rực, mép váy thêu mẫu đơn phú lệ lộng lẫy, nếu là nữ tử tầm thường mặc bộ y phục này, chỉ sợ sẽ trông quá diễm tục, cũng chỉ có tính tình tự tin phóng khoáng, phong thái động lòng người như nàng thì mới nhìn như một đám hỏa diễm hừng hực, diễm mỹ không thể kể xiết.
Dáng vẻ cao quý của thế gia nữ tử vốn ẩn sau thói hào phóng dần dần hiện ra, vô cùng động lòng người. Dường như là sau khi hẹn hò, nàng đã trở nên ngày càng biết ăn mặc rồi, mái tóc vốn chỉ dài đến vai, không biết từ lúc nào đã dài đến lưng rồi.



Lưu Xuyên Phong kinh ngạc, đây là Hàn Quỳnh Chi đấy à? Sao ta không nhớ nàng xinh đẹp như vậy, còn phục Lý Thanh Sơn như thế nữa.

Tôn Phúc Bách kéo tay áo hắn, Lưu Xuyên Phong cũng lấy lại tinh thần mà vội tránh ra.

Chử Đan Thanh nhìn thoáng qua một cái rồi cũng không dám nhìn thêm, dựa vào ánh mắt nhạy bén của hoạ sĩ, hắn vừa nhìn là nhận ra ngay, đây chính là nữ tử mà hắn hò hét muốn nàng đến tiếp rượu hắn sau khi say, bị một nữ tử xinh đẹp như vậy trông thấy trò cười của mình, Chử Đan Thanh muốn bưng kín mặt, sợ nàng nhận ra.
Nhưng trong mắt Hàn Quỳnh Chi lúc này nào thấy được người khác nữa.

Lý Thanh Sơn cầm lấy tay Hàn Quỳnh Chi rồi cười nói:

“Đợi ta thắng rồi, chúng ta đến Thanh Hà Phủ du ngoạn nhé!”

Dù chèo thuyền cũng khá tiện nhưng nơi ồn ào náo nhiệt mới hợp với tính cách nàng hơn!

Mặt Hàn Quỳnh Chi ửng đỏ:

“Nếu ngươi thắng, ta sẽ tặng ngươi một món quà làm phần thưởng.”

Lý Thanh Sơn không khỏi đánh giá nàng từ trên xuống dưới, eo thon được thắt bởi đai gấm, ngực sữa cao ngất căng tràn như sắp bật ra, mông vểnh khiến làn váy đung đưa lại càng khiến người ta nghĩ sâu xa hơn, chẳng lẽ cái gọi là quà lại chính là….

Hàn Quỳnh Chi trách mắng:

“Đừng có nghĩ bậy nghĩ bạ, chỉ là quà thôi.”

“Vậy chúng ta vẫn cứ đi chơi hồ thì hơn!”

Lý Thanh Sơn nói khẽ bên tai nàng, nếu không được ôm nàng vào lòng mà mặc sức âu yếm một phen thì đúng là phí của trời.
“Nghĩ cũng đừng nghĩ.”

Hàn Quỳnh Chi lườm hắn một cái rồi đẩy hắn ra, mau đi đi!

Bình Luận (0)
Comment