Chương 624: Địa Ngục - Đại Thánh Truyện - Thuyết Mộng Giả - Truyện Tiên Hiệp - Created with GetTextFromHtml-V1.5.6 - Written by Mkbyme
Chương 624: Địa Ngục
Đệ tử Bách Gia ở trên khán đài đã nhìn hết cảnh này, dù chuyện Lý Thanh Sơn cùng Hàn Quỳnh Chi trở thành tình lữ đã sớm không còn là bí mật gì nữa, nhưng tận mắt chứng kiện cảnh này thì họ cũng không khỏi kinh than.
“Gần đây Nhị sư tỷ như thay đổi cả người luôn ấy, đến quần áo kiểu này mà cũng mặc được, đúng là không biết thằng nhãi Lý Thanh Sơn này tu được đức gì nữa?”
Một đệ tử Pháp Gia cảm thán nói, trước kia Hàn Quỳnh Chi đâu có để ý xem mặc cái gì.
“Đừng có ghen tỵ nữa, ít ra bây giờ còn được nhìn đã con mắt. Lúc trước hung dữ thật…”
“Trước kia thế nào?”
Hai người ngẩng đầu lên. Không biết từ khi nào, Hàn Quỳnh Chi đã đến trước mặt lườm họ một cái. Họ run lên, vội hành lễ:
“Nhị sư tỷ.”
“Hừ, đợi về rồi sẽ dạy dỗ các ngươi!”
Mặt Hàn Quỳnh Chi không có vẻ tức giận, nàng trông thấy Vương Phác Thực đang vẫy tay với mình thì nhẹ nhàng một bước lên đài, đến bên cạnh Vương Phác Thực.
Hai người nhìn nhau một hồi rồi đồng loạt thở phào một hơi, tính tình gần đây của Nhị sư tỷ đúng là quá tốt.
Lý này, Lý Thanh Sơn bước vào giữa sân thì được nghênh đón bởi một tràng hoan hô. Một người xuất thân bình thường như Lý Thanh Sơn bỗng cảm nhận được chút niềm vui anh hùng bình dân.
Hai chiếc bàn dài được bày ra hai bên đại diễn võ trường, Lý Thanh Sơn cùng Chử Đan Thanh đứng sau bàn dài. Cách một khoảng cách dài, bốn mắt nhìn nhau đến toé lửa.
Liễu Trường Thanh đọc to quy tắc tỷ thí, nêu rõ phần đặt cược đã được giao hẹn của hai bên:
“Mời hai bị đệ tử dẫn đầu chuẩn bị.”
“Thiên Nữ Tán Hoa Đồ.”
Hàn Quỳnh Chi hơi nhíu mày.
“Đó là cái gì vậy?”
Vương Phác Thực khó hiểu hỏi. Dù tu vi của hắn cao hơn Hàn Quỳnh Chi rất nhiều, nhưng lại không bắt kịp các đệ tử thế gia về những điển tích điển cố thú vị này. Hơn nữa, Hàn Quỳnh Chi còn vì Lý Thanh Sơn mà điều tra Chử Sư Đạo một phen, đương nhiên cũng không lạ lẫm gì với bức danh hoạ này.
Nghe Hàn Quỳnh chi giải thích xong, Vương Phác Thực cười nói:
“Xem ra tên tiểu tử kia sắp thắng được tình địch rồi, Quỳnh Chi ngươi vừa lòng rồi nhé.”
Hàn Quỳnh Chi nói:
“Đến thống lĩnh cũng trêu đùa ra, ta không tin ta không bằng được một bức tranh.”
Vương Phác Thực cười ha hả:
“Cũng chưa chắc.”
“Ngươi còn ở đây thì ta không đứng đây nữa.”
Hàn Quỳnh Chi nhún chân, nàng cũng từng nghe có rất nhiều người từng chi rất nhiều tiền để mua một bức mỹ nhân đồ của Chử Sư Đạo về treo vào động phủ, gọi là đến đuổi là đi, không sinh thị phi phiền não.
“Được được được, thôi vậy, ngươi xem, bắt đầu rồi.”
Với trận quyết đấu thi hoạ này, chẳng có ai là không tò mò hết, hai người bọn sẽ dùng phương thức nào để phân thắng bại đây?
Chỉ thấy Chử Đan Thanh đã dải bức tranh lên bàn dài, hắn cao giọng nói:
“Lý Thanh Sơn, bức tranh này có tên Địa Ngục Phú, ta mất ba tháng để suy nghĩ, trong ba tháng đó cực kỳ kinh khủng, nếu không phải do bất đắc dĩ ta cũng không muốn lấy bức tranh như vậy ra, nếu ngươi thức thời thì bây giờ nhận thua vẫn còn kịp, nếu không đợi chút nữa có khi đến ngươi cũng bị thương!”
Chử Sư Đạo đứng trên đài cao phía sau Chử Đan Thanh, hắn liếc mắt một cái đã trông thấy bức tranh kia, cả người chấn động, hắn vuốt râu cười, lão đã an lòng rồi, Chử Đan Thanh không những thường hưởng tài nghệ của hắn mà chắc chắc còn là trò giỏi hơn thầy.
Trận chiến này đã phân thắng bại!
Lý Thanh Sơn đặt một tập tranh khá mỏng lên bàn dài:
“Ta mất một canh giờ để lên ý tưởng cho quyển sách này, lại mất thêm một ngày để chế tác, một tháng để truyền bá, cũng không biết hiệu quả thế nào, ngươi hãy tự mình đến trải nghiệm đi!”
“Thanh Sơn, ngươi cầm nhầm rồi!”
Lưu Xuyên Phong đứng trên đài cao sau lưng Lý Thanh Sơn, vẻ mặt hắn đầy lo lắng.
Lý Thanh Sơn cũng không ngoái đầu lại mà khoát tay:
“Yên tâm đi, không nhầm đâu!”
“Nếu ngươi đã chấp mê bất ngộ như vạy thì hãy đến lĩnh hội sự đáng sợ của địa ngục đi.”
Ngón tay Chử Đan Thanh như kiếm chỉ thẳng về trước, bức tranh cũng lập tức bay lên.
Bức tranh màu sắc rực rỡ nhưng hiện giờ chỉ còn ngập tràn một màu – đó là sắc đỏ!
Xích hồng, hoả hồng, huyết hồng. Núi cao màu xích hồng lởm chởm quái dị vô cùng, hoả hải vô biên đang hừng hực bùng cháy, sông dài huyết sắc đang cuồn cuộn lưu chuyển.
Mọi ánh mắt đều đổ dồn vào bức hoạ này, mọi người chấn động, một suy nghĩ kinh khủng điên cuồng phả vào mặt. Đây là bức tranh địa ngục có vô số ác quỷ tà ma đang bị giam cầm chịu đau khổ vô tận.
Dần dần, tưởng tượng này biến thành chân thật, một đám ác quỷ nhảy xuống khỏi núi cao, chúng lao nhanh trên biển lửa, huyết hà hiện lên, xông ra khỏi bức tranh.
Thân hình cao lớn, làn da đỏ thẫm, tứ chi vặn vẹo, giọng rít khàn khàn, ánh mắt trống rỗng ngập tràn nỗi thù hằn oán hận. Một con, hai con, hơn mười con ác quỷ đi ra từ trong bức tranh, tựa như bước ra khỏi địa ngục, tiến lên nhân thế để báo thù.
Trong khoảnh khắc này, ác mộng như biến thành hiện thực.
Khắp nơi trên khán đài vang lên tiếng thét chói tai, rất nhiều nữ tu sĩ biến sắc.
Hàn Quỳnh Chi vốn không cảm thấy sợ hãi, so với thủ đoạn của gϊếŧ người của Hắc Liên đàn chủ ở Cổ Phong thành khi trước thì còn thiếu chút cảm giác chân thực, chỉ là nàng lo thay Lý Thanh Sơn.