Chương 625: Mã Lương - Đại Thánh Truyện - Thuyết Mộng Giả - Truyện Tiên Hiệp - Created with GetTextFromHtml-V1.5.6 - Written by Mkbyme
Chương 625: Mã Lương
Vương Phác Thực cười nói:
“Khí tức đến từ địa ngục, bức hoạ này quả thực rất phù hợp với Pháp gia của ta, có thể được Chử lão đầu coi là đệ tử quan môn, bồi dưỡng đến mười năm, quả nhiên không phải thế hệ đơn giản, Lý Thanh Sơn gặp nạn rồi.”
Chử Đan Thanh nhớ lại tình cảnh lúc bản thân mới bế quan vẽ tranh, cứ vẽ rồi lại vẽ, hắn chợt cảm thấy hối hận cực kỳ, cảm thấy thẹn đến độ hung hăng đập đầu vào tường.
Nghĩ đến mười năm khổ tu của mình, vừa mới rời núi đã thành trò cười của mọi người, lại còn không được các nữ tu sĩ yêu thích, hắn sắp nổi điên rồi, cứ như bản thân hắn đang trong địa ngục, chịu liệt hoả thiêu đốt.
Cuối cùng hắn khắc ý niệm điên cuồng này vào trong bức tranh, tạo nên bức Địa Ngục Phú này, vô số ác quỷ chui ra từ toàn bộ số trang bức hoạ.
Lý Thanh Sơn, là do ngươi tự chuốc lấy!
Nét cười trên mặt Lý Thanh Sơn vẫn không đổi, hắn nói:
“Đúng rồi, ta quên chưa đặt lên cho quyển sách này.”
Sắc mặt hắn chợt trở nên nghiêm túc, vung tay lên rồi hô lớn:
“Xuất hiện đi, thần bút Mã Lương!”
Đại diễn thần phù chợt tuôn ra quang mang cực kỳ rực rỡ, nương theo động tác phất tay của Lý Thanh Sơn, tín nhiệm, nguyện lực của ngàn vạn con người tụ tập, ngưng kết.
Một thiếu niên đầu đội mũ rơm rộng vành, tay cầm bút vẽ xuất hiện trong đại diễn võ trường, mắt to mày rậm, vẻ mặt chính nghĩa lẫm liệt đứng sừng sững trước đàn quỷ mà không hề nao núng.
Hàn Quỳnh Chi kinh ngạc nói:
“Đây là!”
Cả trường diễn võ im lặng, Sở Thiên cuồng tiếu:
“Lý Thanh Sơn, ngươi định dùng đứa trẻ này để thắng à? Thằng nhóc này sẽ không phải bộ dạng ban đầu của người đấy chứ? Nghe nói ngươi cũng đến từ trong thôn.”
Sau khi Sở Thiên bị Lý Thanh Sơn đánh bại thì không phục, hắn nếm mật nằm gai để tuỳ thời chuẩn bị rửa thù báo hận, chỉ là nghĩ đến món đồ kia cũng không thể trưng ra trước mặt mọi người được, vừa mới nhẫn xuống chợt thấy Lý Thanh Sơn hành động thất bại là nhân sinh của hắn lại thêm một chuyện vui.
Tuy rằng những đệ tử Bách gia khã đã không còn tuỳ ý cười nhạo Lý Thanh Sơn nữa nhưng ý nghĩ trong lòng họ cũng giống Sở Thiên, chỉ một thiếu niên bình thường như vậy sao có đủ thực lực để chống lại lũ ác quỷ cơ chứ?
So với Địa Ngục Phú kinh khủng như vậy là thần bút Mã Lương đúng là như trò đùa.
“Ai da, thế này là xong đời rồi!”
Lưu Xuyên Phong gấp đến độ đi vòng vòng.
Tôn Phúc Bách lại điềm nhiên nói:
“Sư đệ, ngươi đừng gấp, Thanh Sơn biết chừng mực, gần đây ta có nghe được một lời đồn.”
Là một lời đồn về thần bút Mã Lương.
“Lý Thanh Sơn, ngươi đúng là đê hèn.”
Chử Đan Thanh nhìn thiếu niên Mã Lương với vẻ mặt bần cùng khắc khổ này thì như thấy bản thân của khi trước, bảo hắn dùng ác quỷ để chém gϊếŧ thì đúng là có chút không đành lòng.
“Đê tiện?”
Lý Thanh Sơn thấy hơi kỳ, nhưng cũng không để ý nhiều.
Vẻ mặt Mã Lương chuyên chú, hắn giơ thần bút vẽ nhanh như bay trên không trung. Nguyện lực trong đại diễn thần chú đang không ngừng chuyển hoá vì sức mạnh của hắn.
Trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, một đôi giày vàng đáp phịch xuống đại diễn võ trường.
Một Kim Giáp Thần Nhân mặc toàn thân khải giáp kim sắc, tay cầm lưỡi mác bước ra từ trong hư không, lưỡi mác trong tay nhằm về phía ác quỷ.
Tạo hình của Kim Giáp Thần Nhân vừa đơn giản lại ấu trĩ, thậm chí sau lưng còn có thêm một đôi cánh vàng, cứ như thiên binh thiên tướng trong tưởng tượng của lũ trẻ con, nhưng khí thế tản ra lại không hề kém ác quỷ. Sở Thiên đang thoải mái cười to bỗng ngậm chặt miệng.
Chử Đan Thanh há hốc mồm, đây chẳng phải năng lực của Hoạ gia họ sao? Sao nhân vật do nhà khác biến hoá ra cũng có được bản lĩnh như vậy?
Chử Sư Đạo quát:
“Đan Thanh, ngươi còn chờ cái gì nữa?”
Kim Giáp Thần Nhân vọt lên khỏi mặt đất, dang rộng đôi cánh phóng lên cao đón lấy ánh nắng mới ló dạng đằng đông, hắn lại lao xuống dưới, biến thành một luồng sáng. Lưỡi mác trong tay đâm thủng một con ác quỷ, lũ ác quỷ run rẩy tản ra.
Chử Đan Thanh nhất thời lấy lại tinh thần, đám ác quỷ gào thét đánh về phía Kim Giáp Thần Nhân. Kim Giáp Thần Nhân lại bay lên không, tay cầm lưỡi mác rồi lượn quay về.
Tuyệt vọng trên mặt Lưu Xuyên Phong biến thành kinh hỉ. Hàn Quỳnh Chi hô to:
“Thanh Sơn, được đấy.”
Lý Thanh Sơn đã tiếc chỗ nguyện lực bị tiêu hao, thứ này cũng không phải chân khí, dùng một ít là hết một ít. Nhưng vào lúc này thì cũng bất chấp mấy thứ đấy luôn, đang trước mặt bạn gái thì phải thắng trận này thật thoải mái.
Kim Giáp Thần Nhân thứ hai được Mã Lương dùng thần bút vẽ ra bước ra từ trong hư không.
“Chử Đan Thanh, hôm nay ta sẽ dùng thủ đoạn của Hoạ gia để đánh bại ngươi, cho ngươi nếm thử sự lợi hại của nhà chúng ta.”
…
Kim Giáp Thần Nhân thứ hai còn cao lớn uy vũ hơn Kim Giáp Thần Nhân thứ nhất, thân mang trọng khải, cao lớn vạm vỡ.
Trong tay hắn là bát giác kim chuy hình cầu to chừng cái lu nước, tiếng bước chân vang rền như trống trận nhắm thẳng về phía lũ ác quỷ, tiêng rộng giận như tiếng chiến xa, nghiền nát mọi thứ trước mặt.