Chương 626: Chiến Trường - Đại Thánh Truyện - Thuyết Mộng Giả - Truyện Tiên Hiệp - Created with GetTextFromHtml-V1.5.6 - Written by Mkbyme
Chương 626: Chiến Trường
Hơn mười con ác quỷ ngoác rộng cái mồm đỏ như bồn máu, chúng gào thét tiếng rống giận, từng dòng nước miếng chảy từ hàm răng nanh không đều xuống nền đất, tác dụng như axit khiến bốc lên từng làn khói trắng.
Kim Giáp Thần Nhân xoay cánh tay, kim chuy kêu ù ù đạt đến tốc độ nhanh nhất rồi rời tay mà bắn ra, nó hoá thành một luồng lưu tinh kim sắc bắn thẳng vào gương mặt vặn vẹo của lũ quỷ, một con quỷ biến mất nhưng lại có thêm càng nhiều con quỷ xông ra từ bên cạnh chỗ kim chuy đáp xuống, lao thẳng về phía Kim Giáp Thần Nhân đã mất đi vũ khí.
Dáng vẻ Kim Giáp Thần Nhân thư thái nhẹ nhàng đến khó tin mà chợt nhảy lên cao như một áng mây đen chợt xuất hiện, dùng tư thế lúc trước bổ vể phía đàn ác quỷ.
Rầm, một tiếng vang nặng trĩu, đại địa chấn động, sóng địa chấn tràn ra tứ phía.
Kim Giáp Thần Nhân trực tiếp đè chết một con ác quỷ nhưng cũng vì thế mà dấn sâu vào vòng vây của lũ ác quỷ.
Kim Giáp Thần Nhân lượn lờ trên không đã lâu bỗng giáng xuống, lưỡi mác trên tay hắn bông loé lên một tia hồ quang quanh co khúc khuỷu, nó vụt qua đầu, qua cổ họng, qua vuốt nhọn, rồi vụt qua ngực, chỉ lưu lại một huyết quang toé ra, năm con ác quỷ kêu thảm thiết rồi tiêu tán.
Ngay sau đó, hắn lại bay lên trời, tránh ra móng vuốt đang vồ tới, chờ đợi cơ hội tiếp theo.
Đợt tấn công này đã mở ra một khe hở trong trận vây kín kẽ không khe hở trước đó, Kim Giáp Thần Nhân trên mặt đất lại lăn một vòng, bắt được vào cán chuỳ, hắn lại đứng thăng, hai tay vung kim chuy, đánh thẳng vào đầu lũ ác quỷ chắn trước mặt.
Bốp.
Đầu ác quỷ vỡ tan nát, đồng thời hoá thành một một luồng khói đỏ rồi tiêu tan.
Lúc này, một con ác quỷ bổ lên từ đằng sau, khuôn miệng nó kéo dài đến tận mang tai, nó há mồm rộng đến độ khó mà tin được. Nanh nhọn như đao kiếm của nó hung hăng cắn lên phần giáp ở cổ của Kim Giáp Thần Nhân.
Mấy cái răng nanh bị gãy xuống, nhưng lại có thêm nhiều răng nanh xâm nhập vào theo tiếng ăn mòn.
Kim Giáp Thần Nhân xoay tròn tại chỗ muốn vùng vẫy thoát khỏi kẻ đánh lén phía sau lưng, kim chuy trong tay vung lên như gió đánh văng từng con ác quỷ đang nhào lên, trên người Kim Giáp Thần Nhân càng thêm nhiều vết thương, nhưng lại không có cách kéo con ác quỷ sau lưng ra.
Kim Giáp Thần Nhân đang lượn lờ trên không cũng chỉ dám chém gϊếŧ những con ác quỷ bên ngoài, không dám xông vào vòng vây để cứu đồng đội nữa. Nếu không hắn sẽ lập tức bị vô số móng vuốt bắt lấy, xé rách tấm áo giáp đơn bạc trên người hắn.
Lúc này, một mũi tên vàng to như cây thương xoáy tròn xuyên qua đôi mắt của con ác quỷ kia.
Chỉ lưu lại quỹ đạo vàng cùng với một đường xoắn ốc rỗng lướt qua nhanh chóng tỏng không khí, mà phía cuối của quỹ đạo cùng đường xoắn ốc rỗng là Kim Giáp Thần Nhân thứ ba, dáng người hắn cao lớn, trên người còn đeo một bị tên, dây của kim cung trong tay hẵng còn rung động.
Trên khán đài, tất thảy tiếng trầm trồ khen ngợi cũng như tiếng gào thét đều ngừng lại, họ trợn mắt há mồm nhìn lũ sinh vật to lớn khổng lồ này đánh đấm lẫn nhau.
Ai mà ngờ được, Hoạ gia bị họ cười nhạo, bị đồn rằng chỉ thích sẽ mỹ nhân lại có thực lực đáng sợ đến như vậy.
Mỗi một con ác quỷ trong trận chiến này đều có phác sát tám tầng thậm chí là có lực lượng luyện khí sĩ chín tầng, đến Hàn Thiết Y cũng khẽ nhíu mày.
Mà thậm chí thực lực của ba Kim Giáp Thần Nhân ở bên kia còn tốt hơn, chúng chém gϊếŧ ác quỷ dưới thao tác tinh chuẩn của Lý Thanh Sơn, không về rơi vào thế yếu.
Trận quyết đấu này đã không còn giống những trận mà họ từng chứng kiến nữa rồi, mà đây chính là một trận chém gϊếŧ thực thụ. Đại diễn võ trường đã biến thành chiến trường chém gϊếŧ tanh mùi máu.
Sở Thiên trợn mắt há mồm, võ dĩ trải qua khổ tu trong thời gian này đã giúp tu vi của hắn tăng nhanh, vốn chuẩn bị quyết đấu lại với Lý Thanh Sơn nhưng giờ hắn lại bị tình cảnh trước mặt đả kích cực mạnh, cơ hội thắng của hắn chẳng tăng lên chút nào cả.
Hàn Quỳnh Chi nắm chặt tay, lớn tiếng khen ngợi phá vỡ sự yên tĩnh trong khán đài, đây chính là nam nhân mà nàng vừa ý.
Vương Phác Thực nhẹ lắc đầu, không ngờ để cả pháp môn của tiểu thuyết gia khi lọt vào tay hắn cũng có thể phát huy được đến mức này, đúng là xứng đôi với nha đầu Quỳnh Chi kia, tầm mắt của Cố đại nhân đúng là rất cao!
Dù Hàn An Quân không nói gì nhưng vẻ mặt lại rất hài lòng, trong trận đoàn đội tác chiến, thiên phú chiến đấu của hắn đã được mở rộng trọn vẹn, gần như đã khống chế chiến trường một cách hoàn mỹ.
Liễu Trường Thanh than nhẹ một tiếng, thế này chỉ e chính là thế hệ có nhiều thiên tài nhất của Bách Gia Kinh Viện rồi! Thậm chí đến cả Hoa Thừa Tán cùng Hàn Thiết Y vốn là nhân vật thiên tài luôn đứng đầu trang lứa mà ở trước mặt họ cũng không còn đặc biệt nữa, liệu có phải do thiên hạ đại loạn nên mới xuất hiện lớp lớp anh kiệt thế này không?
Lưu Xuyên Phong không màng đến hình tượng gia chủ mà vươn hai tay, hoan hô thật lớn. Tinh thần phải chịu áp lực nhiều năm cuối cùng cũng được giải phóng, các ngươi có thấy không? Đây chính là thực lực của nhà bọn ta!
Nhất Niệm Đại Sư thoáng nhìn qua phía Tiểu An, thấy trên mặt nàng chẳng có vẻ hưng phấn kích động mà dường như đã dự liệu được hắn nhất định sẽ thắng vậy, nàng chống tay lên má, từ xa xa nhìn hắn ở trong ngàn vạn người, chốc chốc Lý Thanh Sơn cũng sẽ cười với nàng, cứ như trận đấu quyết liệt trước mắt không thể phân tán sự chú ý của hắn dành cho nàng vậy.