Chương 627: Bích Huyết Đan Thanh - Đại Thánh Truyện - Thuyết Mộng Giả - Truyện Tiên Hiệp - Created with GetTextFromHtml-V1.5.6 - Written by Mkbyme
Chương 627: Bích Huyết Đan Thanh
Trong thời gian này, lúc nàng đến tìm hắn, nếu ít đi chút nào Nhất Niệm đại sư sẽ càng an tâm hơn ít đấy, nhưng hiện giờ xem ra tất cả chưa từng thay đổi. Cuối cùng xác định rằng có một sợi dây vô hình nào đó gắn kết họ, âu cũng là duyên phận!
Đối với vị sư muội thiên phú dị bẩm Nhất Ý này, người là sư huynh như hắn đúng là chẳng có chút tự tin nào để dẫn dắt hết, chỉ e sư phụ cũng đã nhận ra điểm này nên mới trực tiếp nhận nàng làm đệ thử, hết thảy đều tuỳ duyên thôi!
Ánh mắt của Lý Thanh Sơn cùng Chử Đan Thanh đối nhau qua chiến trường.
Nét cười của Lý Thanh Sơn vẫn không đổi, trận chiến này để bắt nạt Chử Đan Thanh chưa từng đấu thử cũng là một trò chơi chiến lược thôi, đương nhiên, về bản chất thì trường hợp này cũng không giống như trò chơi, thế nhưng hắn cũng không phải hắn của kiếp trước mà là Lý Thanh Sơn đã từng trải qua trăm trận.
Chử Đan Thanh có chút lo lắng, rõ ràng tổng thể thực lực của hắn mạnh hơn Lý Thanh Sơn nhiều nhưng lại chỉ có thể trơ mắt nhìn từng con ác quỷ bị gϊếŧ chết, hắn lúng túng vô cùng.
“Đan Thanh, giữ vững tinh thần mới có thể nhìn thấu điểm mấu chốt!”
Giọng nói của Chử Sư Đạo truyền đến tai Chử Đan Thanh.
“Điểm mấu chốt”
Chử Đan Thanh liếc nhìn thiếu niên mũ rơm kia, trong lòng chợt sáng tỏ, tất cả những Kim Giáp Thần Nhân này đều do hắn tạo thành, chỉ cần đánh tan thiếu niên này thì tự nhiên tất cả sẽ được giải quyết dễ dàng.
Chử Đan Thanh vung tay, những con ác quỷ còn lại bỏ qua Kim Giáp Thần Nhân, chúng như hoá thành một đợt sóng triều điên cuồng lao về phía Mã Lương.
Dù dựa vào khả năng phối hợp nhuần nhuyễn, ba Kim Giáp Thần Nhân đã gϊếŧ được hơn hai mươi con quỷ, nhưng lại không thể cản được đại quân ác quỷ điên cuồng náo loạn này.
Ý cười trên mặt Lý Thanh Sơn cũng tắt ngấm, cuối cùng cũng phát hiện ra nhược điểm lớn nhất của ta rồi sao?
Tuy rằng thần bút rất đỉnh thế nhưng bản thân Mã Lương cũng chỉ là một thiếu niên bình thường, hơn nữa hắn còn là cầu nối quan trọng nhất, một khi hắn bị đánh tan thì Kim Giáp Thần Nhân cũng sẽ lập tức tiêu tan.
Đến lúc ấy, dù có thể ngưng tụ lại lần nữa, nhưng Chử Đan Thanh sẽ để cho Mã Lương có cơ hội vẽ vời sao? Chỉ sợ hắn vừa xuất hiện đã bị đánh chết, vô duyên vô cớ bị tiêu hao nguyện lực.
Khi đó thì thực sự đã phân thắng bại rồi.
Làm sao bây giờ? Lại biến ra một Kim Giáp Thần Nhân có tính phòng ngự làm giáp chắn à? Không được, dù có phòng ngự được thì Mã Lương cũng không có thời gian rảnh để vẽ thêm bức hoạ mới, mà hiển nhiên là bức Địa Ngục Đồ bên kia còn chưa dốc toàn lực, vậy thì bị đánh chết mất.
Kế sách tốt nhất hiện giờ là lấy công đối công thôi.
Mã Lương lại trở tay nâng bút, tuỳ ý vẽ lên không trung.
Từng nét mực đen ngưng đọng lại trên không trung, nguyện lực trong đại diễn thần phù nhanh chóng tiêu hao.
Lúc này, một bóng râm bao trùm lấy Mã Lương, vô số nanh vuốt đã gần ngay trước mắt, cơn sóng xích hồng đang hung hăng lao về phía Mã Lương.
So với đàn quỷ thì thân hình của hắn đúng là bé nhỏ đến đáng thương, hắn cứ như một đứa trẻ đang mong đợi vậy, bình thản không nao núng đối mặt với đàn quỷ, hắn dùng hết sức đi nét bút cuối cùng.
Nét mực trên không trung biến thành từng đại kiếm khí bắn về tứ phía.
So với kiếm khí, lũ quỷ cũng đã chậm lại, chúng trơ mắt nhìn kiếm khí xỏ xiên qua thân thể mình.
Sóng triều xích hồng hơi ngưng lại, sau đó đổ rạp xuống, hoá thành vô số mảnh vụn bay về phía Mã Lương, rồi bay lên khắp không trung.
Tiếng hò reo vang lên, Lý Thanh Sơn cất cao giọng:
“Giờ người phải nhận thua là ai đây nhỉ?”
Ba Kim Giáp Thần Nhân đứng thành trận thế dứng chắn ngay trước Địa Ngục Phú của Chử Đan Thanh, con nào đi ra là gϊếŧ con đấy, xem rốt cuộc Chử Đan Thanh có thể triệu hồi ra bao nhiêu con quỷ.
Chử Đan Thanh nắm chặt tay, dù bức Địa Ngục Phú này có độ dài vô tận, có ý trí vô hạn nhưng không thực sự có thể triệu hồi quỷ ra chiến đấu một cách vô hạn được, dù có triệu hồi thêm càng nhiều ác quỷ thì cũng khó mà tránh khỏi kết cục bị gϊếŧ chết.
“Là người.”
Địa Ngục Phú tràn xích quang gần như chiếu sáng cả đại diễn võ trường, huyết hà trong bức tranh bắt đầu chầm chậm lưu động, biển lửa vô tận bỗng bắt đầu rực cháy mãnh liệt.
“Không ổn rồi.”
Lý Thanh Sơn nói.
Biển lửa địa ngục chợt tràn ra, tốc độ vừa nhanh vừa mạnh lập tức nuốt trọn ba Kim Giáp Thần Nhân, kim giáp nhanh chóng tan ra trong lửa nóng, nháu mắt ba Kim Giáp Thần Nhân liền hoá thành tro bụi, bay ra sau lũ quỷ.
Từ bức tranh truyền đến từng đợt khí nóng làm mọi thứ trong sân đều trở nên mơ hò vặn vẹo, ngọn lửa cuồn cuộn không gì địch nổi, không nơi né tránh đánh thẳng vào Lý Thanh Sơn.
Lưu Xuyên Phong vốn định ăn mừng lập tức biến sắc, cứ như lửa địa ngục này đang cháy rực trên người hắn, điều này quả nhiên đã vượt qua khỏi bản lĩnh của một luyện khí sĩ.
Gương mặt Chử Đạo Sư bị hoả diễm hun cho đỏ bừng, Lý Thanh Sơn à, hãy nhìn đi, đây chính là uy lực của bích huyết đan thanh, tuy ngươi là thiên tài, gia có được ngươi làm đệ tử âu cũng là may mắn hiếm có, nhưng so với Đan Thanh thì ngươi vẫn kém hơn một chút.
Thắng bại đã phân.