Đại Thánh Truyện (Bản Dịch)

Chương 628 - Chương 628: Triệu Hồi Bối Cảnh

Chương 628: Triệu Hồi Bối Cảnh - Đại Thánh Truyện - Thuyết Mộng Giả - Truyện Tiên Hiệp - Created with GetTextFromHtml-V1.5.6 - Written by Mkbyme

Chương 628: Triệu Hồi Bối Cảnh


Đây cũng là lần đầu tiên Hàn An Quân không dám chắc Lý Thanh Sơn có khả năng thắng, đây đã là thua kém về cảnh giới rồi, không phải thứ chiến thuật hay chiến lược có thể bù đắp.

Lý Thanh Sơn mặt trầm như nước, hắn quay đầu, lửa lớn đã cháy đến trước mắt, ngay cả việc để Mã Lương vẽ tranh cũng không còn kịp nữa, vả lại bức tranh nào có thể cản nổi lửa lớn vô biên vô tận thế này chứ?

Lúc này, Mã Lương bỗng ngã xuống nền đất, dù không bị lửa cháy đến nhưng cũng không chịu nổi độ nóng như thiêu đốt của ngọn lửa.

Lý Thanh Sơn làm tu hành giả đã rất lâu rồi nhưng cũng đánh giá sai khả năng chịu đựng của một thiếu niên bình thường, đúng là bất hạnh mà.

Chẳng lẽ thực sự đã phân thắng bại rồi sao?



Lý Thanh Sơn mạnh mẽ chỉ tay về phía tập vẽ trên bàn dài, trang sách lật ào ào, câu chuyện cứ vội lướt qua, cuối cùng nó dừng lại ở bức tranh cuối cùng trong tập.

Chỉ đành thử cái này thôi.

Hắn không dùng Mã Lương làm cầu nối nữa mà trực tiếp dùng nguyện lực để triệu hồi bức tranh này ra.

Đó chính là cái kết của chuyện cổ tích….

Mã Lương bị đưa vào trong hoàng cung, hoàng đế bắt hắn phải vẽ ra một cái cây rụng tiền. Mã Lương nhấc tay vẽ một vùng biển. Hoàng đế rất không vui mà mắng mỏ:

“Ta bảo ngươi vẽ một bức tranh có cây hái ra tiền, ai cho ngươi vẽ cảnh biển.”

Mã Lương lại vẽ mấy hòn đảo trên biển, sau đó lại vẽ thêm một gốc cây vừa cao vừa to trên đảo:

“Đây chẳng phải là cây hái ra tiền sao?”

Hoàng đế lập tức vui vẻ hẳn lên:

“Mau vẽ một cái thuyền, ta muốn vào trong biển hái tiền.”

Mã Lương bèn vẽ một con thuyền gỗ thật lớn, hoàng đế bèn đưa nương nương, thái tử, công chúa cùng rất nhiều đại thần tướng quân lên thuyền. Mã Lương lại vẽ thêm vài luồng gióng, thuyền lớn lập tức ra khơi.

Hoàng đế chê thuyền đi quá chậm bèn đứng ở đầu thuyền hét lớn:

“Cho gió lớn chút, cho gió thổi to lên.”

Mã Lương bèn vẽ thêm vài luồng gió, thuyền gỗ thanh chóng chạy về tận cùng của biển cả. Mã Lương lại vẽ thêm vài luồng gió lớn, biển rộng gào rít, song biển nổi lên cuồn cuộn, thuyền lớn bắt đầu rung lắc dữ dội. Hoàng đế sợ hãi gào to với Mã Lương:

“Đủ gió rồi, đủ gió rồi.”

Mã Lương lại làm như không nghe thấy, không ngừng vẽ thêm gió, biển lớn giận dữ, sóng biển ập vào thuyền lớn.

Thuyền lớn chao nghiêng, trên thuyền hỗn loạn, hoàng đế ôm cột buồm của thuyền, quát lớn:

“Gió lớn quá rồi, thuyền sắp lật rồi. Đừng vẽ nữa.”

Mã Lương không thèm để ý đến hắn mà tiếp tục vẽ thêm cảnh gió, gió ngày càng lớn thổi tới rất nhiều đám mây đen nặng nề, sấm chớp đì đùng, mưa to trút xuống, nước biển như những vách tường cao chặn kín lối rồi đổ sụp về phía thuyền lớn….

Hàn Quỳnh Chi không đành lòng nhìn tiếp, chỉ lo Lý Thanh Sơn không chấp được đả kích từ thất bại, nàng còn nghĩ chút nữa nên an ủi hắn thế nào mà không tổn thương đến lòng tự trọng của hắn, dù sao hắn cũng kiêu ngạo vậy mà. Đưa cho hắn món đồ ấy chắc hắn phải vui vẻ lắm. Cùng lắm thì thoả mãn nguyện vọng mấy ngày trước của hắn là được.

Nàng bỗng nghe được tiếng sóng cả, nơi này cách hồ rất xa, sao lại có tiếng sóng được? Ngay sau đó, mùi tanh mặn bay đến chóp mũi, nàng chợt ngẩng đầu.

Một ngọn sóng lớn như tường cao đang chắn ngang trước mặt Lý Thanh Sơn.

“Biển rộng mênh mông.”

Lý Thanh Sơn chỉ tay về trước, sóng lớn khuynh đảo. Nó chuyển động đánh về phía liệt hoả, cường ngạnh bức lửa địa ngục ngay trước mắt phải lùi về giữa sân.

Liệt hoả cùng sóng nước va vào nhau biến thành làn hơi nước, nhưng cũng cùng lúc đó, lại có thêm nhiều nước cùng lửa xông lên.
Chúng đối đầu kịch liệt trên đường ranh giới, hơi nước cuồn cuộn bốc lên như khói báo động, chúng kết thành một bức tường khói dày trắng xoá, nhân lúc nguyện lực biến mất mà tản ra.

Xèo một tiếng, nước làm tắt lửa, lửa lại thiêu đốt nước thành hơi, đây chính là cuộc đọ sức của nước và lửa.

Nhưng rất nhanh sau đấy sóng lớn đã hao hết động lực tiến lên, nó bị liệt hoả thiêu đốt đến gần hết. Liệt hoả bị kìm nén lại bùng lên mãnh liệt, nhưng cũng lập tức bị cơn sóng thứ hai vỗ vào.

Sắc mặt Chử Đan Thanh bị ánh lửa hun đến đỏ bừng trở nên hơi vặn vẹo, đến ánh mắt cũng chớp động hồng quang, hắn gần như phát điên, không ngừng thúc dục Địa Ngục Phú.

Liệt hoả địa ngục trào ra ngày càng nhiều, hắn còn đang gánh vác kỳ vọng của sư phụ, hy vọng của Hoạ gia, còn có thê tử trong tranh trên danh nghĩa kia nữa, thế nên trận chiến này nhất định không được thua, nhất định không được.
Lý Thanh Sơn sớm đã mặc kệ nguyện lực đang tiêu hao, hắn biến ra từng đợt sóng cả, Vân Hư đảo là một địa điểm cực tốt, sao có thể tuỳ tiện tặng cho người ngoài được, nếu thua, nguyện lực bây giờ đang tiêu hao đều đổ hết vào đó rồi. Hắn mỉm cười, hơn nữa còn đang ở trước mặt vợ và cha vợ tương lai, không thể mất mặt được.

Đại diễn võ trường hình tròn bị phân làm hai nửa là xích hồng cùng minh lam. Đó chính là lửa địa ngục cùng nước đại dương, một đường giao giới xiêu vẹo đang không ngừng tiến lên rồi thụt xuống, giằng co cực kỳ mãnh liệt.

Tiếng lửa thiêu đốt, tiếng nước gào thét đến đinh tai nhức óc.

Trận giằng co pháp thuật đến kinh thiên động địa này khiến tất cả mọi người đều ngây ngẩn, họ vốn đã được xem tình cảnh trận quyết đấu giữa Lý Thanh Sơn cùng Sở Thiên, nghĩ rằng sẽ không tiếp tục kinh ngạc vì tranh đấu của luyện khí sĩ thêm nữa.
Bình Luận (0)
Comment