Chương 629: Phản Diện - Đại Thánh Truyện - Thuyết Mộng Giả - Truyện Tiên Hiệp - Created with GetTextFromHtml-V1.5.6 - Written by Mkbyme
Chương 629: Phản Diện
Nếu trong trận quyết đấu của Sở Thiên cùng Lý Thanh Sơn phô bày ra bản lĩnh của Trúc Cơ tu sĩ. Hiện tại bản lĩnh của hai người Lý Thanh Sơn và Chử Đan Thanh đã hoàn toàn vượt ra khỏi tiêu chuyển của luyện khí sĩ rồi, thoạt nhìn chẳng khác Trúc Cơ sĩ thực thụ.
Hoạ gia thì thôi đi, mà hiện giờ Lý Thanh Sơn đã phô bày thực lực của Tiểu Thuyết gia mà họ vẫn luôn cười nhạo đã lâu, mà tu vi của Lý Thanh Sơn cũng mới đến luyện khí bảy tầng thôi, chẳng nhẽ cho đến tận bây giờ họ vẫn luôn xem nhẹ Tiểu Thuyết gia à?
Chử Sư Đạo cau mày, lo lắng nhìn bộ dạng dốc hết sức của Chử Đan Thanh, hắn không ngờ Lý Thanh Sơn lại có thực lực như vậy. Hắn cũng từng tìm hiểu thủ đoạn của Tiểu Thuyết gia một phen, đáng nhẽ ra phải chịu hạn chế từ đại diễn thần phù mới đúng, trong tình cảnh này, hiển nhiên đã có rất nhiều người tin tưởng vào sách của hắn, nhưng chỉ với thời gian nửa năm sao có thể làm được việc này?
Lưu Xuyên Phong ngừng hoan hô, hắn đứng trên đài cao, mở miệng, hai tay giơ lên cao như một pho tượng được ngưng tụ lại. Cả người căng cứng khí lực cứ như hắn đang thúc đẩy từng đợt sóng lớn vậy.
Tôn Phúc Bách nhìn cảnh này đến không biết chán, trên mặt buồn vui lẫn lộn. Đúng vậy, đây chính là thực lực của Tiểu Thuyết gia mà sư phụ từng miêu tả cho bọn hắn, hắn cũng đã từng hoài nghi, nhưng hiện tại Lý Thanh Sơn đã chứng minh cho bọn hắn thấy, chứng minh cho mọi người cùng thấy.
Tiểu Thuyết gia không phải thứ bỏ đi. Ông trời đã ban người này vào Tiểu Thuyết gia.
Hàn Quỳnh Chi nắm chặt hai tay, say mê nhìn Lý Thanh Sơn, hận không thể tuyên bố cho mọi người biết đây là nam nhân của nàng. Đương nhiên, thực tế thì mọi người đều đã biết cả rồi.
Vương Phác Thực lắc đầu, thằng nhóc này đúng là có thể khiến người khác bất ngờ. Bây giờ chỉ mới gia nhập Bách Gia có hơn một năm thôi, nếu để hắn có thời gian phát triển vậy thì thực lực có thể đặt tới trình độ nào đây? Vậy mà Hàn gia lại tìm được một người con rể tốt, tương lai nhất định là một người đại tài.
Nhưng đúng giờ khắc này, Hàn An Quân đang vui mừng bỗng xẹt qua chút u buồn nhưng cũng nhanh chóng thoải mái lại, con đường đời rộng lớn này phải để nàng tự mình chầm chậm lĩnh hội.
Tuyệt Trần Tử nhìn Lạp Tháp đạo nhân đang liên tục nốc rượu thì cười nói:
“Sư phụ, ngươi lại hối hận rồi.”
Lạp Tháo đạo nhân quát:
“Ai hối hận, ai hối hận chứ.”
Nhưng cũng không thể không thừa nhận là trong lòng hắn cũng có chút hối hận, pháp môn của Tiểu Thuyết gia lại có thể để hắn pháp hội đến cảnh giới này, nếu là pháp môn Đạo gia thì chẳng phải càng giỏi hơn sao, ài, sớm biết như vậy đã đối xử lễ độ với tiểu tử này một chút thì hay rồi, đệ tử bị ta mắng thì có nhiều nhiều rồi, nhưng mẹ nó cũng chỉ có mình ngươi mới dám xù lông lên với ta thôi.
Lúc này, ánh sáng trên bức Địa Ngục Phú dần trở nên ảm đạm, dù Hoạ gia có thêm bao nhiêu tâm huyết thì một bức tranh cũng không thể có được lực lượng vô hạn.
Dù nước do Lý Thanh Sơn biến ra đều là nước thường, còn kém hơn hoả diễm một bậc, nhưng trong ngũ hành tương khắc, thuỷ một dập hoả là một điều vô cùng dễ dàng, lửa mà muốn đốt cháy ai thì lại phải tiêu hao cực nhiều năng lượng.
Lý Thanh Sơn lại dâng lên một đợt sóng lớn hơn nữa, ta thả nguyện lực đã tích luỹ nửa năm nay, để xem ngươi có thể chống đỡ đến khi nào.
Chử Đan Thanh tức đến nứt mắt, hắn tiếp tục thúc dục Địa Ngục Phú, trên bức tranh đã ẩn hiện một vết rách nhỏ. Hắn không thèm để ý, dù có phải huỷ cả bức tranh thì hắn cũng không màng, hắn nhất định phải ra sức đến cùng.
“Đan Thanh, dừng lại được rồi.”
Giọng nói của Chử Sư Đạo truyền đến tai Chử Đan Thanh.
“Nhưng mà, sư phụ….”
“Nếu còn đấu tiếp sẽ thì là lưỡng bại câu thương.”
Chử Sư Đạo là người mê tranh vẽ, sao có thể trơ mắt nhìn bức Địa Ngục Phú mất sáu tháng mới vẽ ra bị huỷ diệt như vậy được, mà Lý Thanh Sơn cũng không có dấu hiệu cạn hết nguyện lực, khả năng dành chiến thắng trong trận này đã gần như bằng không rồi.
Chử Đan Thanh không thể làm trái ý sư phụ, hắn bèn đá một cước lên bàn dài trước mặt, không cam lòng mà thu Địa Ngục Phú về.
Lý Thanh Sơn cũng lập tực ngừng thúc dục đại diễn thàn phù, chỗ nguyện lực này tích cóp không phải dễ, tiết kiệm được chút nào hay chút ấy.
Trong giây lát, nước lửa đều biến mất.
Mọi người đều có cảm giác không hề chân thật, nếu không phải hai nửa trong đại diễn võ trường còn hiển hiện dấu vết bị đại hoả thiêu đốt cùng lũ lụt xốt xả, thì họ còn nghi ngờ liệu vừa rồi có phải là mộng cảnh hay không.
Cả hội trường yên lặng, mọi người ngơ ngác nhìn nhau, vậy rốt cuộc là ai thắng ai thua đây?
Nhóm gia chủ đều đã thấy rõ, ánh mắt Liễu Trường Thanh nhìn Chử Sư Đạo đầy thăm dò.
Chử Sư Đạo nâng tay, đi đến bên cạnh Chử Đan Thanh, an ủi vỗ vào vai hắn, rồi nói với Lý Thanh Sơn:
“Ngươi thắng rồi.”
Lý Thanh Sơn chắp tay nói:
“Đa tạ.”
Hai mắt Chử Đan Thanh đã đỏ lên, môi run rẩy, bộ dạng như sắp khóc, sao ta lại cảm thấy mình như nhân vật phản diện đi ức hϊếp thiếu niên ngây thơ vậy nhỉ, tỷ thí một trận thôi mà, có cần phải vậy không?