Đại Thánh Truyện (Bản Dịch)

Chương 630 - Chương 630: Chưa Nói Hả

Chương 630: Chưa Nói Hả - Đại Thánh Truyện - Thuyết Mộng Giả - Truyện Tiên Hiệp - Created with GetTextFromHtml-V1.5.6 - Written by Mkbyme

Chương 630: Chưa Nói Hả


Trước đó dù Lý Thanh Sơn ngập tràn tự tin nhưng cũng đã chuẩn bị tinh thần nhận chịu thất bại rồi, dù sao chuyện gì cũng không phải tuyệt đối. So với những thảm bại mấy lần trước của hắn thì trận tỷ thí chẳng uy hϊếp gì đến tính mạng này chắng đáng là gì, kết quả xấu nhất cũng là mất một cái đảo đang phát triển thôi mà, gia đây không quá quan tâm đến đất đai, chỉ cần hắn muốn ở, còn sợ không gây dựng phát triển được hay sao?

Tiểu tử Lý Thanh Sơn bò từ dưới đáy lên, sao có thể hiểu được cảm giác mười năm học vẽ, chưa từng chịu đả kích gì, vừa rời núi đánh trận đầu đã thảm bại của Chử Đan Thanh, tình cảnh trái ngược này khiến người ta khó mà chấp nhận được. Hắn nghĩ hắn chỉ thắng có một bức vẽ cực đỉnh, đâu ngờ Chử Đan Thanh lại uỷ mị như vậy.

Tiếng hò hét vang lên trên đài cao, dù thanh danh của Tiểu Thuyết gia không tốt lắm nhưng còn tốt hơn Hoạ gia trước kia, vẫn thân thiết hơn nhiều, dù sao cũng mắng chửi nhiều năm vậy cơ mà. Hiện tại mọi người đều nhận ra thực lực của Tiểu Thuyết gia rồi.

Thế nhưng có thể biến ra một nhân vật có thể thi triển thủ đoạn của Hoạ gia để đánh bại Hoạ gia thì đúng là quá bất ngờ. Có một số đệ tử tân tiến thậm chí còn đang hối hận vì khi trước không xin vào Tiểu Thuyết gia.

Dưới sự chủ trì của Liễu Trường Thanh, Chử Sư Đạo cùng Lưu Xuyên Phong đi vào giữa sân, phía sau là những đệ tử hàng đầu.

Chử Đạo Sư nâng Thiên Nữ Tán Hoa Đồ lên bằng hai tay:

“Sớm đã nghe nói Tiểu Thuyết gia có thể biến hoá vạn vật, chư pháp thần kỳ, hiện giờ mới được chiêm ngưỡng, quả thực không phải giả, quả không hổ là một trong cửu lưu thập gia được thánh hoàng khâm định.”

“Quý đồ Lý Thanh Sơn lại là tinh anh trong giới, trận này chúng ta thua tâm phục khẩu phục, trước kia có chút mạo phạm, mong Lưu gia chủ bỏ qua cho, bức tranh này chứa toàn bộ tâm huyết của lao phu, giờ dâng lên bồi tội, chỉ mong các vị đối xử với nàng tử tế.”



Một đại nhân vật lại nói chuyện khách khí với mình như vậy khiến Lưu Xuyên Phong thụ sủng nhược kinh, vội hoàn lễ nói:

“Chử đại sư quá lời rồi, liệt đồ chẳng qua là may mắn mới thắng được quý đồ một trận, pháp môn của Tiểu thuyết gia với Hoạ sĩ có nhiều điểm tương đồng, về sau mong có thể giao lưu trao đổi, cùng nhau tiến bộ.”

Hắn nhận được Thiên Nữ Tán Hoa Đồ liền đưa cho Lý Thanh Sơn, dù có chút tiếc nuối thiên nữ trong bức tranh nhưng đây cũng là điều hắn nên làm.

“Chử đại sư yên tâm, chúng ta nhất định sẽ quý trọng bức tranh này.”

Lý Thanh Sơn cũng cung kính nhận bằng hai tay, tuy rằng thắng được trận này nhưng nguyện lực góp nhặt từng ít cũng đã vơi đi phân nửa, đó cũng là điểm hạn chế tự nhiên của Tiểu Thuyết gia. Thế nhưng cuối cùng cũng có được một món chiến lợi phẩm rất tốt, bồi thường lại tổn thất. Kết quả như vậy đã tốt lắm rồi chỉ là hắn không muốn đâu đâu cũng có kẻ thù.

Đương nhiên, với chuyện thắng rồi có được vợ người khác thế này thì hắn cũng mù tịt chẳng biết gì.

Chử Sư Đạo khẽ vuốt cằm rồi nói:

“Đan Thanh, về sau ngươi phải học hỏi Lý sư huynh nhiều hơn.”

Dẫu cho Chử Đan Thanh ngàn vạn lần không muốn nhưng cũng chỉ đành đáp lại:

“Vâng.”

“Không dám nhận làm sư huynh, lúc trước ở Vân Hư đảo, ta và Đan Thanh vừa gặp đã hợp tính, còn uống với nhau một trận, khi đó là huynh đệ bằng hữu, nhưng sau này không biết vì lý do gì mà không đến đó nữa.”
Ấn tượng đầu tiên của Lý Thanh Sơn với Chử Đan Thanh rất tốt, cảm thấy trên người hắn tạo ra một cảm giác ngây thơ khó gặp.

“Ngươi còn dám nói à? Nếu không phải ngươi uống rượu của ta, sao ta có thể nói ra mấy câu đó được.”

Chử Đan Thanh trợn trừng mắt, lại cảm thấy hổ thẹn vô cùng.

“Lời nói thế nào?”

Lý Thanh Sơn hơi ngạc nhiên, hắn mù tịt về chuyện Chử Đan Thanh oán hận hắn, dù là đối thủ nhưng lại không có mối hận sinh tử gì.

Suy nghĩ một hồi mới hiểu được ý tứ của hắn. Hắn cười khổ, sao thằng nhóc này lại yếu ớt như nam sinh vào thời dậy thì thế nhỉ. À không, phải là học sinh tiểu học mới đúng. Cùng là thiên tài, mà Sở Thiên kia lại trái ôm phải ấp, như một tên đê hèn từ trước tới nay chưa từng cảm thấy xấu hổ. Mà vị này lại cực kỳ ấu trĩ đến đáng yêu.
Hoặc là trên người thiên tài thường có một loại khí chất đặc biệt nào đó khác hẳn người thường, thế nên mới đi được trên con đường của mình. Thiên tài trong nhận thức của hắn, có Hoa Thừa Tán si tình, có Hàn Thiết Y lạnh như khối sắt, có Sở Thiên cuồng vọng ngu ngốc, mà có lẽ người đặc biệt nhất trong số thiên tài mà hắn công nhận chính là đệ nhất thiên tài Tiểu An.

“Nói vậy nghĩa là ngươi chưa nói ra ngoài?”

Chử Đan Thanh nắm lấy bả vai Lý Thanh Sơn, cứ như thấy một tia sáng trong bóng đêm vô tận vậy.

“Lời nói lúc say, ai mà nhớ được chứ.”

Vẻ mặt Lý Thanh Sơn đầy kỳ quái, hắn cũng không phải loại lắm chuyện đi kể lại lời lúc say của người khác.

Chử Đan Thanh như vực dậy từ cõi chết, hắn hít sâu một hơi rồi thở phào nhẹ nhóm, nói vậy, thanh danh của hắn còn chưa bị huỷ. Hoá ra đến nay vẫn là do hắn suy nghĩ quá nhiều. Nhưng nghĩ bản thân vì chuyện này mà xoắn xuýt thật lâu, còn lôi cả bức tranh như Địa Ngục Phú ra thì lại cảm thấy vừa hối hận vừa thẹn, hận không tự đập đầu cho rồi.
Chử Sư Đạo cũng ngạc nhiên hỏi:

“Là lời gì vậy?”

Lý Thanh Sơn thuận miệng nói:

“Đan Thanh nói hắn muốn….”

Chử Đan Thanh vội che miệng Lý Thanh Sơn lại:

“Sư phụ, đều là hồ ngôn loạn ngữ sau khi say thôi ấy mà, không đáng lọt vào tai lão nhân gia như người đâu.”

Chử Sư Đạo cười cười sau đó chắp tay cáo từ:

“Liễu gia chủ, đưa chúng tôi đến Hoạ gia đi.”

“Xin hãy đi theo ta.”

Bình Luận (0)
Comment