Chương 631: Khiêm Tốn - Đại Thánh Truyện - Thuyết Mộng Giả - Truyện Tiên Hiệp - Created with GetTextFromHtml-V1.5.6 - Written by Mkbyme
Chương 631: Khiêm Tốn
Liễu Trường Khanh khoát tay, lúc vừa mới xác định tỷ thí, một hòn đảo hoang ở hướng tay nam của Thanh Minh đảo đã bắt đầu được dựng lên, trồng thêm cây cỏ, thiết kế lâm viên.
Vốn định dùng làm bồi thường cho Tiểu Thuyết gia, cuối cùng không ngờ kết quả lại như vậy. Dù sao lợi cũng đã về tay rồi, Hoạ gia cũng không nói ra chỗ không phải của hắn rồi, có đệ tử như Lý Thanh Sơn cũng giúp Tiểu Thuyết gia không bị suy tàn.
Sau trận chiến này, thanh danh của Tiểu Thuyết gia vang dội. Xem chừng lần tới mở viện nhất định sẽ có nhiều người đến điền ba chữ “Tiểu Thuyết gia”.
……
Đoàn người của Chử Sư Đạo tiến vào đảo Hoạ gia còn đang kiến thiết, kiến trúc trên đảo đã gần hoàn thành, dù linh khí trên đảo này kém xa Vân Hư đảo nhưng cũng tinh xảo cực kỳ, cũng có được bầu không khí tươi sáng hân hoan.
Liễu Trường Khanh không muốn đắc tội với Tiểu Thuyết gia nên đã mời Mạc gia gia chủ tự mình thiết kế cái đảo nhỏ này, đình đài lầu các, mái cong vòm góc đều thanh lịch phóng khoáng.
Tiễn Liễu Trường Thanh rời đi xong, Chử Sư Đạo chống quải trượng bước đến trước cửa, hắn nhẹ nhàng vuốt ve cột hàng lang còn vương mùi tùng mộc, cũng lộ vẻ mặt tươi cười vui vẻ.
“Sư phụ, ngươi cần gì phải khách khí với Lưu Xuyên Phong như vậy?”
Chử Đan Thanh đứng một bên cẩn thận nói, Trúc Cơ tu sĩ với luyện khí sĩ là người của hai thế giới, huống chi có thể nói Chử Sư Đạo là một Trúc Cơ tu sĩ không hề tầm thường.
“Nếu chỉ khách khí một chút mà biến địch thành bạn thì cái mặt mo này của ta bị coi thành gì?”
“Sư phụ, đều là do ta.”
Chử Đan Thanh tự trách nói:
“Còn hại sư phụ đánh mất bức tranh kia, đúng là đáng tội chết.”
“Không, nếu ngươi thắng ta sẽ càng phải khiêm tốn hơn, không thể khinh thường Tiểu Thuyết gia cũng không thể khinh nhờn Lý Thanh Sơn, dù không thể thành bạn nhưng cũng không thể thành kẻ địch được. Còn về bức tranh kia, dù sao ngươi cũng không thích, nàng chẳng qua cũng chỉ là một bức tranh mà thôi. Đúng là người già rồi nên suy nghĩ càng nhiều, ta tin ngươi nhất định có thể vẽ ra một bức tranh đẹp hơn bức kia gấp hàng trăm hàng ngàn lần, vẽ ra nữ tử trong lòng ngươi.”
Nhưng mà, sư phụ à, ta thích người sống thôi.
Chử Đan Thanh lưỡng lự mấy lời này trong lòng hồi lâu, cuối cùng hắn cũng không nói ra, mà chỉ nói rằng:
“Bức tranh kia là ký ức quý giá của sư phụ, ta nhất định sẽ lấy về.”
“Ký ức của ta đã sắp nhiều đến tràn ra rồi, vẽ bức tranh đó là vì ta sợ trên đời này không còn ai cần nàng nữa, đúng là kỳ lạ, chuyện đã hai trăm năm về trước, thế nhưng nhớ lại vẫn còn thật rõ ràng.”
Chử Sư Đạo chống gậy, ánh mắt mỉm cười thấy Chử Đan Thanh, nhìn xuyên qua Bách Gia Kinh Viện, xuyên thấy thời không, nhìn về những ngày thật lâu khi trước.
…..
“Thanh Sơn, thật không người ngươi có thể thắng bằng quyển sách này đấy?”
Lưu Xuyên Phong lật tập tranh mỏng tang kia, vẫn còn cảm thấy cực kỳ vi diệu.
Lý Thanh Phong giải thích chân lý bên trong, Lưu Xuyên Phong và Tôn Phúc Bách đều bừng tỉnh đại ngộ, phàm nhân còn chẳng được tu hành giả để ý chứ nói gì đến con cái của phàm nhân, lúc này họ đã ý thức được bản thân đã bỏ qua một thứ quan trọng thế nào. Tôn Phúc Bách lập tức gõ tay, lập tức dựng trường tư thục đã mong ước bấy lâu kia.
Lưu Xuyên Phong chúc mừng một hồi, Lý Thanh Sơn liếc mắt đã thấy Hàn Quỳnh Chi đứng đợi cách đó không xa, hắn bèn vỗ vai Lưu Xuyên Phong rồi nói:
“Khiêm tốn chút, người ta thua còn có phong độ như vậy, chúng ta thắng cũng không thể quá khoa trương.”
Hắn nào còn tâm tư để ăn mừng với hai đại lão gia chứ, vẫn nên khoe với vợ mình thì hơn.
Tôn Phúc Bách cũng đồng tình, tương lai Chử Đan Thanh kia nhất định sẽ trở thành một nhân vật khó lường, có thể hoá giải mối ân oán này mới là tốt nhất.
Lý Thanh Sơn chắp tay cáo từ, hắn đi đến trước mặt Hàn QUỳnh Chi:
“Quỳnh Chi, thấy biểu hiện của ta thế nào?”
“Tất nhiên là ta sẽ quý trọng bức tranh này, ngươi định quý trọng theo cách nào đây?”
Hàn Quỳnh Chi bèn lên tiếng, biểu tình như vừa cười vừa trách.
Mây mù nâng Lý Thanh Sơn cùng Hàn Quỳnh Chi bay lên trời, đi đến bên cạnh Tiểu An.
Lý Thanh Sơn hành lễ với Nhất Niệm đại sư rồi nói với Tiểu An:
“Đi thôi, đến Thanh Hà phủ chơi.”
Tiểu An nhìn Hàn Quỳnh Chi một cái rồi nói:
“Ta về tu hành.”
“Thế cũng được, đợi ta mang quà về cho người.”
Lý Thanh Sơn cười xoa đầu nàng, dù sao cả buổi tối ở cùng nhau cũng không khác lúc này là bao, không khí ba người vô cùng quái dị.
Hàn Quỳnh Chi cũng thầm thở phào nhẹ nhõm, hơi gật đầu với Tiểu An, tỏ ý cảm ơn.
Đám mây bay ra khỏi Bách Gia Kinh Viện, nhắm thẳng về phía Thanh Hà phủ, Hà Quỳnh Chi bỗng nói:
“Từ từ đã.”
Lý Thanh Sơn dừng mây lại hỏi:
“Sao vậy?”
Hàn Quỳnh Chi nói:
“Ngươi còn chưa trả lời câu hỏi của ta, đừng nghĩ lừa bịp cho qua chuyện.”
Lý Thanh SƠn cười nói:
“Đương nhiên yêu quý nàng như yêu quý ngươi rồi, ngươi đâu thể ghen tỵ với cả một bức tranh chứ.”
“Ngươi dám. Ta muốn ghen tỵ đấy, mau đưa tranh cho ta xem.”
Hàn Quỳnh Chi nghe xong mấy lời này thì không khoan nhượng mà vươn tay ra.
Lý Thanh Sơn tuỳ ý vứt cho nàng bức Thiên Nữ Tán Hoa Đồ:
“Chậc, đây.”