Đại Thánh Truyện (Bản Dịch)

Chương 632 - Chương 632: Quà

Chương 632: Quà - Đại Thánh Truyện - Thuyết Mộng Giả - Truyện Tiên Hiệp - Created with GetTextFromHtml-V1.5.6 - Written by Mkbyme

Chương 632: Quà


Hàn Quỳnh Chi vốn định thử thôi không ngờ hắn lại đưa một cách sảng khoái như vậy, đây cũng không phải một bức tranh tầm thường, nó có giá trị cao đến nỗi luyện khí sĩ tầm thường không thể tưởng tượng nổi, thấy vậy trong lòng nàng vô cùng ấm áp.

Nàng tò mò mở cuộn tranh ra, chỉ thấy gương mặt của Tán Hoa Thiên Nữ mơ mơ hồ hồ, cứ như bao phủ bởi sương khói, bên trong còn ẩn chứa lực lượng, vượt xa khỏi bức Đại Ngục Phú của Chử Đan Thanh, giá trị của bức vẽ này đã vượt xa khỏi linh khí.

“Hừ, ta thấy cũng chẳng có gì ghê gớm, ta thì hiếm lạ cái gì.”

Hàn Quỳnh Chi trả lại bức tranh cho Lý Thanh Sơn:

“Nhưng ngươi phải nói cho ta biết, ngươi thấy người nào trong bức tranh?”

Lý Thanh Sơn nhận bức tranh, kinh ngạc nói:

“Sao ngươi biết?”

Quả nhiên lời đồn kia là thật, Hàn Quỳnh Chi đắc ý nói:

“Có gì mà ta không biết chứ, đừng đánh trống lảng, nói mau.”

Trên mặt nàng tỏ vẻ như không quan tâm nhưng thực ra trong lòng đã có chút căng thẳng, là bản thân sao?

Lý Thanh Sơn thở dài:

“Không nói có được không?”

Hàn Quỳnh Chi tức giận nói:

“Đương nhiên là không được.”

Chẳng lẽ hắn thấy Cố Nhạn Ảnh, thế cũng chẳng trách được hắn. Tâm trạng nàng lại tụt dốc không phanh.

Lý Thanh Sơn nói:

“Vậy được rồi, nếu ngươi đã muốn biết ta cũng không giấu ngươi làm gì, không sai, người ta thấy chính là...Lý quả phụ trong thôn chúng ta.”

Tim Hàn Quỳnh Chi đã rơi xuống tận đáy, nghe thấy đáp án của Lý Thanh Sơn thì cứng người, mắt nàng nhấp nháy:

“Ngươi nói...cái gì cơ?”

Lý Thanh Sơn ngượng ngùng nói:

“Ngươi cũng biết mà, còn trẻ mà. Lý quả phụ chính là tình nhân trong mộng của toàn bộ nam nhân trong thôn chúng ta.”

Đầu óc Hàn Quỳnh Chi hỗn loạn, đương nhiên Lý quả phụ chẳng có chút uy hϊếp nào với nàng, nhưng nghĩ bản thân bị cả một người không tên như ‘Lý quả phụ’ đánh bại thì nàng càng thấy khó mà chấp nhận được.

Lý Thanh Sơn cười ha hả, ôm nàng đang nóng như lửa vào lòng, nâng cằm nàng lên:

“Ngốc ạ, là ngươi đấy.”

Hàn Quỳnh Chi rống giận:

“Lý Thanh Sơn, ngươi lại trêu ta.”

Lý Thanh Sơn hơi lắc lắc cằm nàng, tủm tỉm nói:

“Thế này không phải là bỡn cợt, mà là trêu đùa thôi.”

“Thật...thật không?”

Giọng Hàn Quỳnh Chi bỗng thấp xuống, nàng cắn môi, nếu đáp án không phải là nàng thì nàng cũng cam tâm tình nguyện bị hắn lừa.

Ý cười trên mặt Lý Thanh Sơn vụt tắt, hắn hôn nhẹ lên trán nàng:

“Ta thề.”

---

Đời sống tình cảm của Lý Thanh Sơn dù rằng không phải là một tờ giấy trắng, nhưng cũng chẳng khá khẩm hơn Chử Đan Thanh được là bao. Chỉ có ở ngoài Khánh Dương thành, ở dưới cây tuyết tùng, một thoáng kinh hồng kia của Cố Nhạn Ảnh, làm hắn cảm nhận được nhất kiến chung tình là gì.

Nhưng mà, hắn không phải là Hoa Thừa Tán, bất kể Cố Nhạn Ảnh từng lưu lại ấn tượng sâu thế nào với hắn, làm hắn hứa hẹn bao nhiêu lời thề nguyện, thì vào giờ phút này, nàng cũng không quan trọng bằng người con gái yêu mình sau đắm đang ở trong lòng này.

Cho nên lúc thấy bức tranh kia, ký ức chỉ làm tái hiện lại một hồi tưởng ngắn ngủi đáng thương, xuất hiện trong đầu hắn chính là tư thế dựa vào mũi thuyền của nàng, tự nhiên phóng khoáng, không làm bộ làm tịch, làm hắn không khỏi ngưỡng mộ trong lòng.

"Ngươi đang nằm trong lòng ta, sao ta lại phải luyến tiếc một bức tranh chứ?"

"Thanh Sơn."

Hàn Quỳnh Chi chỉ cảm thấy tim mình đã bị hòa tan rồi, hạnh phúc giống như một đám mây chỉ muốn bay lên thiên không.

Ở trên sóng biếc dập dềnh, hai người ôm ấp thân mật, trong lòng đều vô cùng thỏa mãn.
Lý Thanh Sơn cũng không ngờ rằng chỉ một câu nói của mình đã có hiệu quả như thế, đầu ngón tay lướt qua đôi môi căng mọng mềm mại của nàng, cười nói rằng:

"Bây giờ đã hài lòng rồi chứ!"

"Thế này còn được."

Hàn Quỳnh Chi lườm yêu hắn một cái, làn thu thủy dập dờn, hai gò má ửng hồng, cực kỳ khả ái.

"Vậy thì có phần thưởng gì không?"

Lý Thanh Sơn khẽ chọc chọc vào đôi gò bồng đảo nở nang đàn hồi của nàng.

"Vâng, là món quà mà đã nói trước rồi đó."

Hàn Quỳnh Chi đẩy tay của hắn ra, lấy ra một món đồ từ trong bách bảo nang.

"Đây..."

Lý Thanh Sơn sửng sốt, tuyệt đối không sai, đó chính là lò đan thượng phẩm linh khí mà hắn nhìn trúng ở Tạp gia. Cái lò đan này không phải được đúc từ kim thiết mà là được điêu khắc từ thanh ngọc hiếm thấy, miệng lò có một con rồng dài bám vào, tên gọi là Bàn Long Ngọc Điêu Lô.
Không phải nên là đồ mà phụ nữ nhìn trúng thì sẽ do đàn ông mua ư? Vai trò của hai người dường như đã bị đổi cho nhau rồi. Trong lòng Lý Thanh Sơn tràn đầy tình cảm dịu dàng.

"Thế nào, có thích không?"

Hàn Quỳnh Chi quan tâm nói, tuy nàng xuất thân thế gia, nhưng Hàn An Quân đối với nữ nhi này cũng chưa từng sủng ái. Lần này cũng phải dùng tiền tích lũy nhiều năm, rồi lại đem công trạng tích góp được ở Ưng Lang vệ đổi thành linh thạch thì mới gom đủ linh thạch.

Lý Thanh Sơn không nói gì, đặt Bàn Long Ngọc Điêu Lô xuống, trực tiếp hôn lên đôi môi anh đào của nàng.

"Ta nói rồi..."

Hàn Quỳnh Chi yếu ớt giãy dụa một chút. Nhưng mà nam nhân này lại gần như ngang ngược mà ôm nàng vào trong ngực, lấy thế không cho phép phản kháng hôn lên trên môi nàng, đầu óc nàng nhất thời trống rỗng, vô thức ôm lấy hắn.
Lý Thanh Sơn dùng đầu lưỡi tách hàm răng như vỏ sò của nàng ra, luồn thẳng vào, tận tình nhấm nháp hương tân, tay lại dùng sức như muốn ghì chặt tấm thân yêu kiều của nàng vào lòng. Trái tim đã hoàn toàn bị nàng lấp đầy. Một nữ nhân như thế này, chẳng lẽ còn không đáng được hắn toàn tâm toàn ý sủng ái ư?

Rất lâu sau đó, hai đôi môi mới rời nhau. Một tia nước bọt vương vấn kéo ra.

Đôi mắt của Hàn Quỳnh Chi mơ màng. Đôi môi khẽ mở, còn đang hồi tưởng lại nụ hôn đầu tiên trong đời, dư vị kéo dài.

Hồi thần lại đã đối diện ngay với ánh mắt hàm chứa ý cười của Lý Thanh Sơn:

"Hóa ra Quỳnh Chi ngươi thật sự sợ bị hôn thế à!"

Mới rồi hắn cảm thấy nữ tử trong lòng dường như mềm mại không xương, hoàn toàn mềm oặt ở trong lòng hắn, mặc cho hắn muốn gì làm nấy.
Bình Luận (0)
Comment