Chương 633: Quà Đâu? - Đại Thánh Truyện - Thuyết Mộng Giả - Truyện Tiên Hiệp - Created with GetTextFromHtml-V1.5.6 - Written by Mkbyme
Chương 633: Quà Đâu?
"Lời ngươi nói không thể tin được, ta có lòng tốt tặng quà cho ngươi, ngươi lại muốn mượn cơ hội bắt nạt ta, lại còn dùng sức lớn như vậy, ôm đến mức đau chết ta rồi."
Trên mặt Hàn Quỳnh Chi đã đỏ hồng như bị thiêu, hờn dỗi nói, đâu có chút quở trách gì đối với hành động cảm tính của hắn.
"Tặng cho ngươi."
Lý Thanh Sơn cất lò đan vào trong bách bảo nang, lại lấy bức Thiên Nữ Tán Hoa Đồ kia ra, nghĩ đến bản thân mình là bạn trai nhưng thật sự là không đủ tư cách, chỉ lo hưởng hết ôn nhu, lại để nàng phải tặng quà cho mình trước.
Hàn Quỳnh Chi không chịu nhận:
"Ta cũng không phải đang đổi đồ với ngươi, đây là đồ mà ngươi thắng được, ngươi tự giữ lại đi!"
Lý Thanh Sơn nhét bức tranh vào trong tay nàng:
"Đây là tín vật định tình có hiểu không hả?"
Kỳ thật tự hắn cũng không hiểu gì, so với mấy kiểu lãng mạn như kết tóc se duyên thì tín vật định tình của bọn hắn thực sự là đầy chủ nghĩa thực dụng. Chẳng qua điều mà hắn thích cũng chính là nữ tử chẳng biết lãng mạn là gì này.
Lúc này Hàn Quỳnh Chi mới ý thức được hàm nghĩa của bức tranh trong tay, trong lòng vui sướиɠ vô cùng, lập tức yêu thích không buông tay, xem đi xem lại, cứ như bức tranh trong tay không phải là bức tranh khi nãy vậy.
Một lát sau, nàng đột nhiên nhắm mắt lại ngẩng đầu lên, môi hồng hơi chu ra.
Lý Thanh Sơn nói:
"Làm cái gì vậy?"
"Ngốc nghếch, ta muốn thử lại lần nữa, cảm giác cũng không tồi."
Hàn Quỳnh Chi mở mắt ra, nghi sân nghi hỉ:
"Chẳng qua không được mượn cơ hội động tay động chân với ta."
Lý Thanh Sơn lắc đầu than thở, làm gì có cô gái nào vừa mới hôn lầu đầu xong đã chủ động đòi hôn tiếp, nếu như coi nàng là mỹ nhân thẹn thùng thì đúng thật là nhìn lầm nàng rồi, nói một tiếng:
"Cảm ơn đã nhắc nhở."
Hắn cúi đầu xuống hôn, tay trái ôm chắc cái eo nhỏ của nàng, nhè nhẹ vuốt ve, tay phải đặt lên bờ mông cong mẩy của nàng, dùng sức nhào nặn.
Hàn Quỳnh Chi khẽ hừ một tiếng, vô thức cựa quậy nửa thân dưới, tinh thần lại hoàn toàn đắm chìm trong nụ hôn nồng cháy ngọt ngào kia, chỉ lo lắng đối phó với dị vật đang xâm nhập vào trong miệng nàng, không rảnh để lo những chỗ khác, chỉ có thể biết rồi để đấy.
Sau mấy phen thân mật, Hàn Quỳnh Chi cười rồi cự tuyệt kiến nghị đi bơi thuyền trên hồ của Lý Thanh Sơn, đôi môi hồng diễm lướt qua trên gò má, dừng lại bên tai hắn, lời nói thơm như hoa lan:
"Sắc lang, đừng có suốt ngày chỉ nghĩ đến mấy chuyện này."
Ngón giữa tay phải của nàng nhẹ nhàng búng nhẹ vào hạ thân của hắn, đối với bộ phần nào đó trên nam nhân, nàng chẳng hề lạ lẫm gì, chẳng qua đại đa số đều là của người chết, cái kiểu sống sờ sờ ở trên người nam nhân của mình lại sản sinh ra các kiểu biến hóa, cảm thấy rất là thú vị.
Với tính tình của nàng, làm sao cam tâm chỉ bị hắn trêu ghẹo, một khi có cơ hội sẽ ăn miếng trả miếng ngay, để hắn nếm thử sự lợi hại của nàng, đừng nghĩ rằng nàng đã trở thành nữ nhân của hắn thì có thể tùy hắn bắt nạt.
Lý Thanh Sơn chợt trợn trừng mắt, sau đó nhíu nhíu lông mày, hung dữ trừng nàng một cái. Mấy nữ hán tử một khi có chút nữ tính thì thật sự là quá lợi hại, tác phong cuồng dã kia thật là câu hồn nhϊếp phách. Hắn vận Linh Quy Trấn Hải quyết lên mới kìm nén được cỗ dục hỏa đang dâng trào kia, dù sao hắn cũng đã nắm được bí quyết để đối phó với nàng rồi, cũng không gấp gáp gì cả, sớm muộn cũng đem nàng lột rửa sạch sẽ nuốt vào trong bụng.
Tới Thanh Hà phủ đã lâu không đến, hai người nắm tay cùng đi dạo.
Bên bờ Thanh Hà, khắp nơi đều trồng dương liễu, trên sông du thuyền như dệt, tuy là ngày hè oi bức cũng ngăn không nổi hứng thú đi du thuyền.
Tập tục của thời đại này cũng được coi như cởi mở, đặc biệt là ở phủ thành do kẻ tu hành trực tiếp thống trị như Thanh Hà phủ, độ tự do cởi mở thì cho dù là Đại Đường thịnh thế trong truyền thuyết cũng không thể so sánh được.
Phải biết rằng một trong ba vị thống trị Như Ý quận chính là một nữ tử. Phụ nữ có thể tập võ, có thể tu hành, tuyệt đối không phải là người phụ thuộc vào đàn ông. Người ở bên cạnh Lý Thanh Sơn chính là một ví dụ sống.
Tuy nhiên vì tướng mạo của Hàn Quỳnh Chi quá bắt mắt, làm cho Lý Thanh Sơn không thể không ra tay đối phó với mấy tên vô lại háo sắc, chẳng qua cuộc sống thế tục đã lâu không thấy và không khí của phố phường này lại làm Lý Thanh Sơn có dư vị lâu dài.
Quanh quẩn trên lầu cao, nắm tay cô gái tràn đầy khí tức hiện đại này, trong lúc hoảng hốt như quay về đến kiếp trước. Lúc bốn phía không người, nàng sẽ dâng lên một nụ hôn kiểu chuồn chuồn đớp nước, sau đó cười trốn sang một bên, nhìn vẻ mặt không biết làm thế nào khi bị trêu chọc của hắn.
Lúc hoàng hôn, lúc tạm biệt Hàn Quỳnh Chi cũng sẽ tự nhiên hôn tạm biệt, nàng đã hoàn toàn yêu thích phương thức thân mật này rồi. Khi Lý Thanh Sơn quay về Vân Hư đảo, quả nhiên, Tiểu An đang chờ trong phòng của hắn, đang thầm tụng kinh Phật, nhìn thấy hắn liền nở nụ cười tươi rói, hơi nghiêng đầu:
"Quà đâu?"
Lý Thanh Sơn khoanh chân ngồi xuống ở trước mặt nàng, nghĩ ngợi một lát rồi quyết định vẫn nên nói tin này cho nàng biết, dù sao đây cũng là chút tin tức cuối cùng mà nữ nhân kia lưu lại trên thế giới này.