Chương 634: Kỳ Quái - Đại Thánh Truyện - Thuyết Mộng Giả - Truyện Tiên Hiệp - Created with GetTextFromHtml-V1.5.6 - Written by Mkbyme
Chương 634: Kỳ Quái
"Tiền Dung Chỉ mất tích rồi, những đồ vật này là nàng bảo ta giao cho ngươi."
Tiểu An lộ ra biểu tình kinh ngạc, nhìn một đống linh đan linh thạch trước mặt.
Lúc đang yêu đương nồng cháy với Hàn Quỳnh Chi, Lý Thanh Sơn gần như đã hoàn toàn quên mất sự tồn tại của nữ nhân này, vẫn là lúc tán dóc thì nghe Hàn Quỳnh Chi nhắc đến, Tiền Dung Chỉ đã mất tích ba tháng, Ưng Lang vệ đã phát nhiệm vụ tìm kiếm, trên cơ bản xác định là đã chết.
Hàn Quỳnh Chi sớm đã quen với sinh tử, đối với việc này cũng chỉ là thổn thức một chút vào lúc đó, hiện tại đã hoàn toàn không để ý đến nữa rồi, trừ phi là có cảnh ngộ đặc thù, quan hệ giữa những người tu hành vốn rất lạnh nhạt.
Lý Thanh Sơn khẽ than, sự truy tìm điên cuồng của nàng cuối cùng cũng đã đến hồi kết rồi ư?
Tiểu An bỗng nhiên nhớ tới, nữ tử điên cuồng cười lớn giữa núi thây biển máu kia, trong lòng khẽ run, nàng thật sự đã chết rồi ư?
"Ta muốn bói cho nàng một quẻ."
"Cũng được."
Trong lòng Lý Thanh Sơn không ôm bất kỳ hy vọng gì, một nhiệm vụ cuối cùng của Hàn Quỳnh Chi là đi về phương Nam, điều tra một yêu thú ăn thịt người, gần như đã ra khỏi phạm vi của Thanh Hà phủ, đó là một khu rừng rậm rộng lớn, trong đó có vô số yêu thú lớn nhỏ sinh sống, trong đó trùng độc vô số, còn thông với các hang động ngầm, chỉ cần đi vào đã là vô cùng nguy hiểm.
Càng có tin đồn nói rằng, trong đó rất có khả năng là nơi ẩn nấp của Bạch Liên Thánh mẫu đã trốn thoát, nhưng Cố Nhạn Ảnh không ra tay, ai dám đến điều tra? Nếu thật sự không tìm được thì chẳng phải là đi chết à, sau khi Tiền Dung Chỉ mất tích, tuy Ưng Lang vệ đã phát nhiệm vụ tìm kiếm nhưng lại không có ai dám đi cả.
Tiểu An khép mắt lại, khoanh chân ngồi, tay phải xoa lên những đồ vật kia.
Vân Cấp Thất Thiêm là thuật bói toán của Âm Dương gia, nàng cũng chưa từng từ bỏ lĩnh ngộ tu hành, nhưng mà thật sự sử dụng thì vẫn là lần đầu.
Thời khắc ấy, trong rừng rậm phương Nam cách xa ngàn dặm, ánh chiều tà không thể xuyên thấu tán lá rậm rạp, trong rừng đã hoàn toàn tối đi.
Một con ruồi đang bay vù vù tìm kiếm, đột nhiên ngửi đến một mùi thơm nồng liệt mê người, đó là mùi máu tanh xác thối, mọi thứ đều nói lên rằng có một thi thể có thể truyền lại cho đời sau.
Nó đập nhanh cặp cánh, bay thật nhanh về hướng đó, trốn qua một cái mạng nhện, tới trước một tòa núi nhỏ, mùi vị đó chính là ở trong này.
Nó bay vòng vòng, xuyên qua một cái miệng động gần như bị dây mây che phủ mất, trong này dĩ nhiên là tối đen như đêm khuya, nhưng lại không ngăn cản được nó, nó rất nhanh đã tìm được mục tiêu, một thi thể hình người ngã trên mặt đất.
Đúng vậy, chỉ là cái thân người này, y phục tinh mỹ đã nát thành từng mảnh bị thấm đẫm máu tươi, hoàn toàn không nhận ra được dáng vẻ ban đầu, toàn thân phủ đầy những miệng vết thương đỏ lòm rách toác ra, chảy ra máu hay thậm chí là mủ giống như từng con mắt đang nhỏ lệ, từng cái miệng đang rêи ɾỉ những thống khổ không nói nên lời.
Toàn thân thi thể không có một chút da thịt nào là lành lặn, dù là miệng vết thương cũng lồi lõm, giống như là vừa lành lại đã bị hung hăng xé toạc ra.
Mặt cũng như vậy, dù đã khó mà phân biệt nam nữ, chỉ có một đôi mắt trợn tròn, trợn lớn đến cực điểm đến mức khóe mắt cũng đã nứt ra, nhìn chằm chằm màn đêm trước mắt, bị một tầng bụi bặm xám xịt phủ lên.
…
"Đây đã là quẻ thứ sáu rồi, vẫn muốn tiếp tục à?"
Lý Thanh Sơn hỏi, tuy Hàn Quỳnh Chi chưa từng nhắc đến nhưng việc liên quan đến sự sống chết của một đệ tử Pháp gia, hơn nữa đã mời Ma Bố Y bói qua, nếu như có thể bói ra sống còn, vậy thì không phải là nhiệm vụ tìm kiếm mà là nhiệm vụ giải cứu rồi.
Tìm kiếm người sống cũng là tìm kiếm, tìm kiếm người chết cũng là tìm kiếm.
Tiểu An ngày càng vận dụng thuần thục Vân Cấp Thất Thiêm, nhưng liên tục sáu quẻ toàn là quẻ hạ hạ, hoàn toàn không tìm được một tia sinh cơ. Nhưng sở dĩ nàng không chịu từ bỏ, là vì rất kỳ quái.
Nếu như Tiền Dung Chỉ chết rồi thì lẽ ra phải có thể suy tính ra đại khái thi thể đang ở đâu, nhưng mà quẻ tượng hiển thị rằng hình như nàng đang vị vây hãm ở trong Địa ngục, đây thật sự là một điều khó hiểu.
Địa ngục tất nhiên là nơi chốn của tất cả linh hồn, nhưng mà, dù là thuật bói toán của Ma Bố Y cũng không thể nào chạm đến một thế giới khác được.
"Ta muốn bói một quẻ cuối cùng."
"Được."
Lý Thanh Sơn gật đầu, tuy Linh Quy có chút sức mạnh tiên tri, nhưng hiện tại nhiều nhất hắn chỉ được tính là 2/9 của Linh Quy, tối đa chỉ có thể cảm nhận được nguy cơ sinh tử.
Lúc ở Cổ Phong thành, bị nhốt sâu trong đại trận của Hắc Liên đàn chủ còn không sinh ra dấu hiệu cảnh báo nào, vẫn là hắn nhờ bản năng của yêu ma, ở thời khắc cuối cùng nhận ra tình huống không đúng, cuối cùng cũng không thể trốn thoát được, đương nhiên hắn vẫn thấy cảm ứng không đủ nhạy bén, kết quả đúng là hữu kinh vô hiểm.
Tiểu An khẽ nắm hai tay lại, bảy loại chân khí Âm Dương Ngũ Hành, dùng một phương thức kỳ diệu mà tổ hợp ngưng kết lại, dường như đang diễn hóa sinh tức biến hóa của thế gian vạn vật, đến từ một tia số mệnh phù hợp trong bóng đêm.
Cuối cùng ngưng lại thành một cái ống tròn, ngàn vạn loại màu sắc ở trong đó dùng một quy luật đặc thù mà quện lại với nhau, giống như một cái kính vạn hoa, tựa như hình thành các loại hình ảnh, khung cảnh, văn tự, nhưng Lý Thanh Sơn chỉ nhìn một cái đã cảm thấy choáng đầu.