Đại Thánh Truyện (Bản Dịch)

Chương 635 - Chương 635: Kết Cục

Chương 635: Kết Cục - Đại Thánh Truyện - Thuyết Mộng Giả - Truyện Tiên Hiệp - Created with GetTextFromHtml-V1.5.6 - Written by Mkbyme

Chương 635: Kết Cục


Một cây thẻ tre mảnh khảnh trong đó từ từ nâng lên, ống thăm cũng tan rã theo. Tiểu An nắm chặt thẻ tre trong tay, cứ như nắm chắc được số mệnh trong bóng tối.

Vân Cấp Thất Thiêm, nguồn gốc đến từ bói toán Thất Tinh cổ lão nhất. Một thẻ một mạng, biết cát hung sinh tử, hiểu quá khứ tương lai.

Lý Thanh Sơn cũng không nhìn ra cách thức. Ngấm ngầm suy nghĩ, nếu như cái hắn dùng là mai rùa bói toán, thì kiểu này của Tiểu An tính là cầu thiêm hỏi quẻ. Đương nhiên, hắn không biết rằng, Lục Hào bốc thuật mà tình nhân trong mộng Cố Nhạn Ảnh của hắn dùng là lấy tiền đồng làm vật dẫn.

Đương nhiên thẻ này không phải là thẻ thật, sẽ không phân biệt thượng thượng thiêm, hạ hạ thiêm gì cả. Mà là ở trong vận mệnh biến hóa không ngừng, cụ thể hiện hóa ra một tin tức. Đối với vận mệnh cá nhân, cát với hung, sống với chết, vốn không có phân biệt gì cả. Cái mà thượng thượng hạ hạ chỉ là nhân tâm.

Tiểu An khép mắt lại, cau mày, nỗ lực giải phóng sức tưởng tượng lớn nhất của chính mình để giải đọc tin tức trong thẻ này.

Vận mệnh vĩnh viễn sẽ không nói rõ ràng với ngươi rằng:

"Này, Trương Tam, hôm nay ngươi sẽ xui xẻo đấy."

Dù chỉ là một tin tức đơn giản, lượng thông tin mà nó bao hàm còn lớn hơn gấp mười lần một bản bách khoa toàn thư, còn khó hiểu gấp trăm lần so với tác phẩm của họa gia phái ấn tượng sau khi say rượu.

Công việc chủ yếu của người bói chính là đi giải đọc những tin tức này, nói với người xin quẻ:

"Này, Trương Tam, hôm nay ngươi sẽ xui xẻo đấy, tốt nhất đừng ra ngoài."

Mà đây lại còn là một câu hỏi có thời hạn, thẻ tre chớp sáng, lấp lánh động đậy không dứt, rất nhanh đã tiêu tán trong tay Tiểu An.

Lý Thanh Sơn hỏi:

"Sao rồi?"

Tiểu An mở mắt ra, lông mày nhíu chặt, Vân Cấp Thất Thiêm lấy sáu thẻ đầu làm cơ sở, thẻ thứ bảy này vốn là thiêm chính xác nhất, cuối cùng nàng cũng từ trong quẻ tượng tràn đầy ý vị của Địa ngục tìm được một đường sinh cơ này, nhỏ yếu đến mức còn không được tính là cửu tử nhất sinh, giống như một ngọn đèn lay lắt trong cuồng phong bạo vũ, lúc nào cũng có thể sẽ dập tắt.

Lý Thanh Sơn nghe Tiểu An giải thích, trầm tư một hồi:

"Ngươi muốn đi tìm nàng ư?"

...

Con ruồi xác nhận nguồn gốc của mùi vị kia, cẩn thận bay lượn mấy vòng, không phát hiện bóng dáng của đồng loại làm nó có chút bất an.

Nhưng nó không thể chống lại sự dụ hoặc của mùi vị này, dưới sự thúc giục của bản năng, nó bay đến bên trên nhãn cầu đang trợn tròn của “thi thể”.

Trong nháy mắt, hình như có vật gì đó từ trong tròng mắt của “thi thể” bơi qua, con mắt của “thi thể” chợt chuyển động một cái.

Nó vô thanh vô tức rơi xuống, kết thúc một kiếp ngắn ngủi, nằm trên mặt đất cùng với rất nhiều đồng loại của nó.

Sự thanh tỉnh ngắn ngủi, con mắt hơi hơi chuyển động, quan sát cảnh tượng xung quanh. Nhờ vậy, nàng mới có thể biết được bản thân đã ở đây bao lâu rồi, tư duy hoàn toàn bị xoắn vỡ, cảm giác nó đã trở thành tên lừa đảo lớn nhất, làm nàng nghĩ rẳng bản thân đã ngây ngốc ở đây cả trăm năm rồi.

Lý trí chỉ có thể phát huy tác dụng mỏng manh, giống như nhặt rác rưởi ở khu hoang phế để xây lại cả một thành thị, thật buồn cười mà cũng uổng công vô ích.

Chẳng qua nàng lại tìm được cảm giác về thời gian đã mất đi từ lâu, ký ức quay lại khoảng ba tháng trước.

Nắng gắt giữa trưa dễ dàng xuyên qua tàng cây xanh ngắt, chiếu vào trong phiến rừng này, phập phù nổi trên một khe suối nông rộng.

Nàng đạp vào trong khe suối, kinh động cả một phiến tĩnh lặng này, tập trung tinh thần tìm kiếm tung tích của yêu thú ăn thịt người kia, muốn quên đi mục đích ban đầu nhưng mà không quên được.

Tiết xuân nồng đậm, tâm của nàng lại vẫn dừng ở mùa đông lạnh giá kia, không quên được trận biến loạn đó, mấy tháng nay không có thu hoạch gì, mỗi ngày nàng đều sẽ cảm thấy nhẹ nhõm đi một chút, nhưng có một cỗ sức mạnh khác lại không ngừng kéo nàng về phía đầm lầy.
Nàng gần như đã muốn từ bỏ rồi, đi đến ngoài vạn dặm, tìm đến một nơi không ai biết nàng để bắt đầu lại từ đầu. Nhưng mà thế gian có tồn tại thuật bói toán, cái người kia có lẽ không có biện pháp gì với Cố Nhạn Ảnh, nhưng muốn tìm được mình, gϊếŧ chết mình, lại là quá sức dễ dàng.

Nàng dừng bước giữa khe suối, đi qua khe suối này là đến sâu trong rừng rậm rồi, tràn đầy các loại nguy hiểm, nhiệm vụ đến bước này, là đã có thể tuyên bố kết thúc rồi.

"Ngươi đang tìm người à?"

Đang lúc nàng muốn quay người đi, một giọng nói ôn hòa gọi nàng lại, đó là một người đàn ông có dung mạo cũng dịu dàng như giọng nói vậy, khóe miệng khẽ cười, pháp y màu đen trên người tựa như bóng đêm đen đặc, vạt áo rách nát khẽ lay động theo làn nước.

Nàng khẽ thở phào, giống như là đã trút được gánh nặng, nguy cơ thật sự mà nàng mong chờ đã lâu đã tới rồi.
Sau đó mới chậm rãi quay người lại, hành lễ nói:

"Thuộc hạ Tiền Dung Chỉ bái kiến Hắc Liên đàn chủ."

Cuối cùng cũng gặp lại vị dưới một người trên vạn người dưới Thánh mẫu trong Bạch Liên giáo này rồi.

Bình Luận (0)
Comment