Chương 636: Không Vui Nổi - Đại Thánh Truyện - Thuyết Mộng Giả - Truyện Tiên Hiệp - Created with GetTextFromHtml-V1.5.6 - Written by Mkbyme
Chương 636: Không Vui Nổi
"Tiền Dung Chỉ, ngươi còn dám tới à?"
Hắc Liên đàn chủ còn chưa kịp mở miệng, một cô bé áo trắng đã đi ra từ sau người hắn, trông chỉ như năm sáu tuổi, nói chuyện nghe còn rất non nớt, nhưng hàn ý trong mắt làm máu huyết toàn thân nàng như bị đóng băng lại, một câu cũng không nói thành lời. Không sai, đây chính là Bạch Liên Thánh mẫu, ngọn nguồn của mọi sự sợ hãi trong nàng từ trước tới nay.
"Hình như ngươi vẫn luôn đi tìm bọn ta nhỉ?"
Hắc Liên đàn chủ tò mò nói, Tiền Dung Chỉ đi ra, bọn hắn không phải không biết nhưng lại sợ là cạm bẫy, hắn đã phí hết tâm sức mới không để cho Bạch Liên giẫm vào cái bẫy có khả năng đó. Vì một Tiền Dung Chỉ nhỏ nhoi mà bạo lộ hành tung của bọn hắn là điều cực kỳ vô nghĩa.
Cho đến tận hôm nay, hắn đã không thể áp chế lửa giận của nàng nữa nên mới hiện thân, vị Cố đại nhân kia không phải là kiểu người có kiên nhẫn như vậy, cái kiểu đến đuổi gϊếŧ cũng lười như nàng có nghĩa là nàng đã không để đại địch ngày xưa vào trong mắt rồi, đúng vậy, trò chơi đã kết thúc rồi.
Tiền Dung Chỉ lập tức quỳ xuống, đập đầu vào trong nước:
"Vâng, Tiền Dung Chỉ bị Cố Nhạn Ảnh khống chế, đã phạm phải sai lầm to lớn, vạn chết không từ, đặc biệt đến thỉnh tội với Thánh mẫu với đàn chủ!"
"Không được nhắc đến cái tên kia!"
Cô bé kia thét to lên.
"Ta đã không còn là đàn chủ rồi, gọi là Hắc Liên đi!"
"Ta vẫn là Bạch Liên Thánh mẫu!"
Cô bé lại rít lên.
"Được được, ngài vẫn là Bạch Liên Thánh mẫu."
Hắc Liên cúi người xuống, nói như đang dỗ con nít, sau đó đứng dậy, khổ não bóp huyệt Thái Dương mà nói:
"Ta rất muốn tha cho ngươi, nhưng ngươi có thể bịa ra một lý do tử tế chút hay không, hiện tại Bạch Liên Thánh mẫu mà nóng giận lên thì thật sự là rất khó dỗ dành."
Tiền Dung Chỉ há miệng muốn nói, Hắc Liên đã nâng tay lên nói:
"Ta không muốn nghe mấy lời dối trá của ngươi, xin hãy thành thật đối đãi ta, được không? Vì để ngươi hiểu được sự nghiêm trọng của vấn đề, từ giờ trở đi, nếu ngươi nói ra một chữ dối trá ta sẽ gϊếŧ ngươi."
"Ta không muốn nghe nàng nói, Hắc Liên ngươi gϊếŧ nàng cho ta, gϊếŧ nàng!"
Bạch Liên Thánh mẫu không ngừng giậm chân, giẫm tung tóe nước trong khe suối.
Hắc Liên nắm chắc lấy cánh tay nhỏ bé của Bạch Liên Thánh mẫu:
"Ngươi mau nói đi! Bạch Liên Thánh mẫu không chờ nổi nữa rồi, đứng dậy, nhìn vào mắt ta, nói cho ta biết ngươi đến làm gì?"
Tiền Dung Chỉ đứng dậy, nhìn vào đôi mắt trong vắt u ám của Hắc Liên, những lời nói đã chuẩn bị xong lại không thể nói ra được một câu, vì mỗi một chữ trong đó đều là nói dối.
"Ta muốn xin một con đường sống."
"Đừng có mơ!"
Bạch Liên Thánh mẫu hung dữ đá nước.
Hắc Liên cười nói:
"Rất tốt, chúng ta đã có một điểm chung rồi, đừng nghi ngờ, vì thù hận mà gϊếŧ chóc là vô nghĩa, đương nhiên, không phải mỗi cá nhân đều cho là như vậy."
Tỉ như Bạch Liên Thánh mẫu nho nhỏ bên cạnh hắn, chỉ hận không thể ăn tươi nuốt sống Tiền Dung Chỉ cái tên đại phản đồ này.
"Ta rất tò mò, vì sao ngươi lại không chịu ảnh hưởng của Thanh Liên Trạc Tâm thuật?"
Tiền Dung Chỉ nói:
"Có lẽ là vì ta đã tu hành qua mị thuật..."
"Thanh Liên Trạc Tâm thuật vốn không phải mị thuật, ngươi có biết lý do là gì không?"
Tiền Dung Chỉ lắc đầu, nàng thậm chí còn chẳng cảm nhận được cái thuật có tác dụng gì với nàng.
Hắc Liên nói rằng từng có một vị cao tăng lỗi lạc đã trải qua mọi thăng trầm của cuộc đời, thấy rằng mọi chúng sinh đều là những người chấp mê bất ngộ, vì thương tiếc mà sáng tạo ra một loại pháp môn, đưa lĩnh ngộ của chính mình quán triệt lên não của người khác, để họ có thể được khai sáng giác ngộ ngay lập tức.
Cho dù là người bình thường hay ngốc nghếch, cũng có thể lĩnh ngộ chân lý Phật pháp tối cao, không phải chịu sự ràng buộc từ những phiền nhiễu của thế gian nữa, tên gọi là "Thể hồ quán đỉnh đại pháp", tuyệt đối không phải là thủ đoạn khống chế nhân tâm của ma đạo.
Thanh Liên Trạc Tâm thuật đến từ đó, căn bản không thể chống lại được, vì bản thân pháp thuật này có ích, sau khi tiếp nhận nó, như được mở ra trí tuệ bẩm sinh, thấu hiểu kiếp trước vậy. Từ ấy trên con đường tu hành sẽ không tồn tại bất kỳ tâm linh bình cảnh nào nữa, thẳng đến khi đạt được tu vi như người thực hiện pháp thuật mới thôi. Nếu như Hoa Thừa Tán nhận được pháp thuật đó thì đã sớm gầy dựng nền tảng thành công từ mấy năm trước rồi.
Bây giờ Tiền Dung Chỉ mới hiểu rõ, vì sao người trong Bạch Liên giáo chỉ cần từng tiếp nhận pháp thuật đó thì tươi cười hớn hở, cho dù là nhận được bao nhiêu đả kích mạnh mẽ ở Bạch Liên giáo cũng không bao giờ chán nản, tựa như trong lòng tràn đầy thỏa mãn vô tận.
Hắc Liên nói:
"Ngươi có thể nói cho ta biết là vì sao không?"
Tiền Dung Chỉ cúi đầu xuống:
"Thật ra, ta cũng rất muốn giống như bọn hắn."
Nàng cũng không nhớ được từ nhỏ đến lớn liệu nàng đã từng có được những thời khắc vui vẻ như vậy hay chưa, nàng nhíu mày, không biết làm sao mà lắc lắc đầu:
"Nhưng mà, ta lại không thế nào vui lên được.”
…
“Chỉ là...Không vui nổi thôi...Hoá ra là như vậy.”
Hắc Liên nhẹ thở dài một hơi, xót thương nhìn nàng.