Đại Thánh Truyện (Bản Dịch)

Chương 637 - Chương 637: Vu Thuật

Chương 637: Vu Thuật - Đại Thánh Truyện - Thuyết Mộng Giả - Truyện Tiên Hiệp - Created with GetTextFromHtml-V1.5.6 - Written by Mkbyme

Chương 637: Vu Thuật


Hắn vốn tưởng rằng Cố Nhạn Ảnh đã có kế hiểm nào đó, lợi dụng món đồ nào đó để ngăn chặn tâm thuật của Thanh Liên Trạc. Nhưng đáp án lại vô cùng đơn giản, tâm thuật của Thanh Liên Trạc cũng không thể rửa sạch nỗi đau khổ như vũng bùn đen trong lòng nàng.

Thực ra chuyện như vậy cũng từng xuất hiện. Nhưng hơn nửa những người chịu phép thất bại sẽ nhanh chóng tự gϊếŧ chính mình, cho dù còn sống thì cũng tự tra tấn bản thân đến đau đớn khôn cùng, dần trở thành một cái xác không hồn, vô tri vô giác. Nếu đã không thể giải thoát thì cái chết chính là cứu vãn cuối cùng.

“Vậy vì sao ngươi vẫn còn sống?”

“Vì sao? Vì sao ư?”

Tiền Dung Chỉ cúi đầu lẩm bẩm, bỗng khoé miệng nàng nhếch lên, chỉnh chỉnh lại tóc:

“Có thể chỉ là do không cam lòng thôi.”

Chuyện đã đến nước này có cố gắng thêm nữa cũng vô dụng, thực ra nàng không sợ sinh tử trong tay người, cũng như lời Hắc Liên nói, với nàng, cái chết cũng không phải lựa chọn quá xấu.

Hắc Liên chân thành nói:

“Dung Chỉ, ta rất muốn để ngươi sống...”

“Không được, đừng mơ.”

Bạch Liên thánh mẫu rít lên.

“Nhưng vấn đề bây giờ là phải làm sao để người được sống? Tuy ta không làm Đàn chủ nữa nhưng cũng không thể trái lệnh Bạch Liên thánh mẫu được.”

“Hắc Liên, ngươi ở phe nào?”

Bạch Liên thánh mẫu gằn từng chữ, đá mạnh vào cẳng chân Hắc Liên, nàng đen mặt, bất đắc dĩ buông tay.

Tiền Dung Chỉ dứt khoát ngẩng đầu nhìn lên, qua khe hở trên tán lá, dương quang lấp loé như tinh quang. Bóng nàng hiện lên trong khe suối vắng lặng, một đời lẻ loi, cứ như chuyện ở nơi này đã không quan liên quan đến nàng nữa.

Việc đời đã hết, nghe theo số trời.

Hắc Liên tự ngẫm một hồi bỗng khẽ cười, chỉ thẳng một ngón tay lên rồi nói:

“Mọi người đều nói thế sự khó mà vẹn toàn, nhưng chỉ cần tìm kiếm thật kỹ, sẽ luôn có thể tìm ra cách giải quyết.”

Sau đó hắn ngồi xuống, nói với Bạch Liên thánh mẫu:

“Thánh mẫu, nếu gϊếŧ nàng như vậy thì ngươi có thoải mái không? Với nàng làm vậy là giải thoát đó.”

Bạch Liên thánh mẫu nói:

“Ngươi nghĩ ta sẽ để nàng chết dễ dàng vậy à, ta sẽ cho nàng nếm hết mọi khổ hình trên thế gian này, cho đến khi nàng khóc lóc cầu xin, nghị lực sụp đổ thì mới gϊếŧ nàng.”

Tiền Dung Chỉ cười lạnh, khóc lóc cầu xin tha thứ, sụp đổ tinh thần, có muốn ta diễn cho ngươi xem ngay bây giờ không?

Hắc Liên như bắt được điểm mấu chốt của sự tình, cười nói:

“Đúng, khổ hình, ngài còn nhớ món đồ đó chứ?”

Bạch Liên thánh mẫu hơi run lên, cười ác:

“Đúng, chính là thứ đó, vẫn là ngươi thông minh.”

Nàng ta lấy ra một vật trong Tu Di giới trên tay ra đưa cho Hắc Liên.

Hắc Liên vươn tay về phía Tiền Dung Chỉ, trong tay hắn cầm một viên hổ phách trong suốt. Bên trong hổ phách có một con rắn nhỏ như sợi tóc, tuy rằng cực nhỏ nhưng sắc thái diễm lệ của nói lại khiến người ta mê muội.

Tiền Dung Chỉ nói:

“Thứ này là?”

“Vật này đến từ Vụ Châu.”

“Xà cổ?”

Tiền Dung Chỉ nhíu mày, Vụ Châu được xưng là Thập Vạn Đại Sơn, mặc dù dưới quyền trị vì của Đại Hạ nhiều năm nhưng nơi đó vẫn là một mảnh đất hoang sơ. Tu hành chi đạo của Man nhân, vô cùng khác biệt với trung thổ, trực tiếp truyền thừa thượng cổ. Vu cổ thuật là một trong những thủ đoạn gϊếŧ người bí hiểm nhất, nổi danh khắp thiên hạ.

“Không tệ.”

“Ngươi muốn dùng thứ này để gϊếŧ ta?”

“Một người bạn của ta từng nói, cổ thực thụ không phải dùng để gϊếŧ người mà là khiến người ta sống không bằng chết.”

Mắt Tiền Dung Chỉ hơi sáng lên, nếu là sống không bằng chết vậy cũng có nghĩa là có thể sống.

“Thế nhưng, tên của cổ này là triền thân cổ, trong ba trăm năm đầu tiên được cho là tử cổ, vì tới tận bây giờ không có ai sống sót, dù có là người rắn rỏi nhất nhưng khi trúng cổ này cũng sẽ như một đứa trẻ bình thường yếu ớt.”
Ý cười trên mặt Bạch Liên thánh mẫu càng đậm, thiên chân mà tàn nhẫn. Tiền Dung Chỉ cũng cảm thấy cơ thể phát lạnh.

Hắc Liên tiếp tục nói:

“Mãi cho đến sau này mới có người phát hiện ra cổ này không dẫn đến cái chết, thậm chí còn không có hại chút nào, nhưng người chết do cổ này đều là vì tự sát. Có thể chịu đựng đau khổ để đổi được lợi, cũng vì vậy mà sinh ra một giáo phái tôn sùng cổ xà này thành thánh xà.”

Tiền Dung Chỉ lội suối đi đến phía trước, nàng không chút do dự mà bắt lấy xà triền cổ kia. Đau khổ sao? Nàng luôn biết cách chịu đựng nhẫn nại.

Hắc Liên thu tay lại, sắc mặt trầm xuống:

“Ngươi thực sự định sống như vậy sao, cổ này vừa hạ xuống là sẽ kéo dài đến chết mới thôi, cho nên mới có tên là triền thân.”

“Hình như ta không còn lựa chọn nào khác.”
Tiền Dung Chỉ cười giễu cợt.

Hắc Liên nhìn nàng thật chăm chú:

“Bỗng nhiên ta có hơi hối hận, nếu ngươi chọn chết, ta sẽ cho người chết một cách sảng khoái, không có chút đau đớn nào.”

Bạch Liên thánh mẫu cực kỳ không vui:

“Hắc Liên.”

Hắc Liên cúi người nghiêm mặt nói:

“Cho dù ngài có mất hứng hơn nữa ta cũng sẽ không đứng trơ mắt nhìn ngài làm như vậy, gϊếŧ hại cùng chết chóc là điều không thể tránh, nhưng nhục mạ và ngược đãi không phải điều chúng ta nên làm, nếu ngài cứ nhất định phải như vậy thì hãy gϊếŧ ta trước đi.”

Bạch Liên thánh mẫu cũng không có cách nào ép buộc được hắn đành quay đầu oán giận.

Tiền Dung Chỉ cười nói:

“Cảm ơn ý tốt của ngươi, nhưng nếu mong được chết thoải mái thì ta còn tới đây làm gì.”

Bình Luận (0)
Comment