Chương 638: Tra Tấn - Đại Thánh Truyện - Thuyết Mộng Giả - Truyện Tiên Hiệp - Created with GetTextFromHtml-V1.5.6 - Written by Mkbyme
Chương 638: Tra Tấn
Hắc Liên im lặng một hồi rồi mở lòng bàn tay ra:
“Vậy được rồi, ta tôn trọng quyết định của người, thế nhưng xin hãy nghe hết những lời này của ta, theo như ta được biết con rắn này không phải sinh vật trên thế gian này, mà nó đến từ địa ngục. Ngươi là đệ tử Pháp gia hẳn là ngươi cũng hiểu.”
Đồng tử Tiền Dung Chỉ hơi rụt lại, đương nhiên nàng hiểu, truyền thuyết nói địa ngục có mười tám tầng đại địa ngục, địa ngục bé nhất chính là thế giới vô biên, tất cả vong hồn khi về đây đều sẽ bị âm ty địa phủ nơi đó phán xét toàn bộ tội nghiệt, đó chính là biểu tượng tối cao của luật pháp. Vì sao xà triền cổ này không gây ra cái chết cũng rất rõ ràng, khổ hình ở địa ngục vốn không phải vì muốn gϊếŧ chóc mà là trừng phạt.
Khiến cho hung đồ ngang ngược nhất cũng phải cảm thấy đau khổ, sau đó là sám hối.
“Con rắn này chính là rắn độc địa ngục. Cái thứ gọi là khổ hình ở nhân gian để mà so với hình phạt ở địa ngục ai cũng chỉ như trò chơi mà thôi. Nói cách khác, sau khi hạ cổ, sau này mỗi ngày của ngươi đều sẽ như sống trong địa ngục.”
Lời còn chưa dứt, Tiền Dung Chỉ đã cầm lấy viên hổ phách, giơ viên hổ phách lên ngang gương mặt tú lệ, soi lên ánh mặt trời, nàng nhìn con rắn diễm lệ trong đó, lại khẽ liếc qua Hắc Liên, cong môi cười nói:
“Cảm ơn ý tốt của ngươi.”
Hổ phách chảy xuống theo ngón tay nàng, dưới ánh sáng mặt trời, con rắn nhỏ lại càng thêm diễm lệ động lòng người, chợt nó mở to hai mắt, chui thẳng vào trong miệng nàng.
Trong đêm tối, trên viên hổ phách xuất hiện từng vết nứt, nó dần dần nát ra, không phải nàng giải phóng cho nó mà nó đang tự giãy ra khỏi ràng buộc.
Như dã thú ngửi thấy mùi máu tươi, như ác thú trông thấy con mồi, linh hồn không biết nhục nhã ngập tràn uất hận này đúng là thức ăn cùng môi trường sống lý tưởng nhất của nó, nó không tự chủ được mà dấn thân càng sâu.
Cả người Tiền Dung Chỉ khẽ run lên, nàng quỳ rạp xuống dòng suối trong nháy mắt, con rắn nhỏ đẹp đẽ hơn cả cầu vồng kia đang lượn lờ trên mặt nàng, cứ như đang hình xăm bơi lội trên da thịt nàng, dường như nó đã lớn mạnh hơn lúc còn ở trong hổ phách.
Nàng trợn trừng hai mắt, ngã thẳng xuống, nước suối bắn lên tung toé.
Đau đớn theo đường chạy của rắn không một lời lẽ nào có thể miêu tả được thậm chí là không thể tưởng nổi. Nàng há to miệng, nếu có thể phát ra âm thanh thì nhất định sẽ là tiếng kêu thảm thiết thê lương. Nhưng dường như nỗi đau đớn này đã chiếm cứ cơ thể nàng, khoá chặt yết hầu của nàng. Nàng chỉ có thể vô tình phát ra vài tiếng khằng khặc.
Nhưng mỗi một tấc da thịt đều đang rêи ɾỉ, cả linh hồn đều oán thán.
Nàng đã quá coi thường khổ hình địa ngục, nàng quá sai lầm, hoá ra nàng không kiên cường như đã tưởng, nàng bỗng hối hận ngay tức khác, tình nguyện làm mọi thứ để hoá giải nỗi đau khổ này.
Liệu có phải đám linh hồn địa ngục đó đã sám hối lại những tội lỗi đã phạm phải khi còn sống cả ngày lẫn đêm không?
Tuỳ rằng mắt đã trợn căng nhưng tầm nhìn vẫn vô cùng mơ hồ, mọi thứ xung quanh như xoay tròn, biến thành một mảng màu sắc mơ hồ hỗn độn, trong mờ hồ, dường như có một bóng đen đến gần nàng rồi nói:
“Nếu đây là con đường mà ngươi đã chọn vậy ta cũng chúc ngươi thuận buồm xuôi gió.”
Hắc Liên đứng dậy nói với Bạch Liên thánh mẫu đang thích thú nhìn ngắm trạng thái của Tiền Dung Chỉ:
“Chúng ta đi thôi.”
Bạch Liên thánh mẫu đáp:
“Để ta nhìn thêm chút nữa đã.”
Hắc Liên lộ vẻ nghiêm khắc, Bạch Liên thánh mẫu bèn mắng mỏ:
“Keo kiệt.”
Khi cơn đau đớn đầu tiên qua đi, dường như con độc xà đến từ địa ngục cũng đã hoạt động đủ rồi nên bắt đầu vào trong ngủ yên.
Nàng chống thân mình đứng dậy, trông sắc trời đã tối đen như mặc đành miễn cưỡng chấn chỉnh lại ý thức còn đang hỗn loạn. Ngoại trừ mặt tái không còn huyết sắc thì gần như cơ thể nàng không hao tổn chút gì, thậm chí Bạch Liên thánh mẫu còn không thương tổn đến một sợi tóc cọng lông của nàng, tốt hơn tình cảnh tối đẹp nhất mà nàng tưởng tượng nhiều.
Nhưng ý trí tinh thần như đã sụp đổ hoàn toàn. Thật kỳ lạ, khi con người tiếp nhận nỗi đau đớn không thể chịu đựng được thì cho dù không chết cũng sẽ lâm vào hôn mê hoặc nổi điên, nhưng nàng đây vẫn duy trì được tỉnh táo, chầm chậm thưởng thức từng chút đau khổ một, đây có lẽ chính là điểm kỳ diệu của hình phạt địa ngục.
Sau khi lấy lại tinh thần, việc đầu tiên nàng làm chính là chế trụ yếu hầu của mình, chỉ bóp nhẹ một cái máu tươi cũng nhanh chóng trào ra, nàng như có được giải thoát vậy.
Móng tay sắc nhọn vạch vào da thịt tái nhợt, dòng máu đỏ tươi ấm áp lập tức chảy xuống, chần chừ một lúc nàng mới thu tay lại, lảo đảo đứng dậy, tìm được một sơn động nhỏ, nàng chui thẳng vào đó rồi ngất đi.
Nàng mơ thấy một con đại xà cầu vồng vô cùng đẹp đẽ, nó ngoạn một cái đã nuốt trọn nàng, nàng bừng tỉnh, cơn đau đớn thứ hai đã ập đến.
Ngày tháng cứ trôi đi, nàng nhân lúc còn có thể hoạt động thì bổ sung thức ăn và nước, sau đó lại sợ hãi chờ đợi cơn đau đớn tiếp theo, đúng vậy, sợ hãi, là nỗi sợ trước nay chưa từng có, sợ đến run người, cho dù có đang trong lúc nghỉ ngơi thì con rắn kia cũng có cách khác để tra tấn nàng, khiến mỗi lần nàng đều muốn chết để được giải thoát.