Chương 639: Điên Cuồng - Đại Thánh Truyện - Thuyết Mộng Giả - Truyện Tiên Hiệp - Created with GetTextFromHtml-V1.5.6 - Written by Mkbyme
Chương 639: Điên Cuồng
Nhưng nàng không cam lòng, dần dần, trong lúc chịu hình nàng cũng có thể làm được một số hoạt động đơn giản, nhưng tình huống lại càng tệ hại hơn, mỗi một lần, nàng đều như mất hết lý trí mà muốn bắt con rắn trong người ra, nàng tự xé rách từng tấc da thịt, cũng may khí lực của tu hành giả mạnh mẽ nên miệng vết thương cũng nhanh chóng khép lại.
Thậm chí nàng còn có ý nghĩ bốc đồng, nếu lột sạch da mình xuống thì có thể thoát được con rắn đó hay không? Nhưng hành động này bị chút lý trí còn sót lại ngăn cản, con rắn kia đã hoà thanh một thể với nàng, hơn nữa nếu nàng làm như vậy thì nhanh chóng mất mạng, nàng không muốn chết như vậy.
Lúc này, một luồng khí tức nguy hiểm ập đến đánh gãy dòng hồi ức của nàng.
Một con yêu thú li miêu nương theo mùi máu tanh mà đi đến trong động, con ngươi loé huỳnh quang đang không ngừng ánh lên trong đêm tối.
Đây chính là một con yêu thú đã ngưng kết được yêu đan, có lẽ cũng chính là con yêu thú ăn thịt người mà nàng đang theo vết, chuyện này không quan trọng, quan trọng là, cho dù nàng có ở trong trạng thái tốt nhất cũng chưa chắc thắng được chứ đừng nói đến bay giờ đã suy nhược kiệt quệ, đến cả nhấc ngón tay cũng vô lực.
…
Tiểu An không lập tức trả lời câu hỏi của Lý Thanh Sơn mà nàng trở nên suy tư trầm mặc.
“Nếu đã có ý tưởng thì cứ đi tìm thử xem, dù sao cũng chẳng mất bao lâu.”
Tiểu An hiếm khi quan tâm đến chuyện của người khác, Lý Thanh Sơn cảm thấy nên khích lệ chuyện này hơn, Tiền Dung Chỉ để lại mấy thứ này cho Tiểu An, bọn hắn cũng coi như đã cố gắng hết mình rồi.
“Nguy hiểm lắm.”
Tiểu An lắc đầu.
“Yên tâm đi, tuy ta không biết bói toán như ngươi nhưng ta cũng vẫn có thể cảm nhận được nguy hiểm thực thụ.”
Lý Thanh Sơn chỉ vào đầu mình xong lại xoa tóc nàng:
“Coi như ta đưa ngươi ra ngoài dạo chơi một lượt.”
“Vậy được.”
Hắn đi đến Ưng Lang Vệ Sở nhận nhiệm vụ rồi lên lầu gặp Hàn Quỳnh Chi.
Vành tai chạm tóc mái với nhau một hồi, Hàn Quỳnh Chi mới nghe nhiệm vụ của Lý Thanh Sơn, nàng kinh ngạc nói:
“Ngươi muốn nhận nhiệm vụ này sao? Ngươi thân quen với nàng lắm à?”
“Đương nhiên không thiên thiết như ngươi rồi, cũng coi như từng hợp tác mấy lần, khả năng là nàng đã chết rồi, chí ít cũng nên đưa thi thể của nàng về đây.”
Lý Thanh Sơn quan sát Hàn Quỳnh Chi, thờ ơ nói.
Ánh dương nóng rực chiếu lên cửa sổ sát đất thật lớn, nàng ngồi trên ghế dựa, mặc bộ xích lang vệ phục, anh khí phi phàm. Lý Thanh Sơn bèn nửa ngồi lên bàn dài trước mặt nàng, vẻ mặt mơ mộng liên thiên.
Hàn Quỳnh Chi vuốt cằm suy xét một phen, động tác đầy nam tính này khiến nàng càng thêm mị lực.
“Được, ngươi đi đi.”
Lý Thanh Sơn cười nói:
“Thế nào, không lo nam nhân của ngươi gặp phải Bạch Liên thánh mẫu rồi bị nàng ta bắt về làm trai bao à?”
Hàn Quỳnh Chi ngả lưng về sau, vắt hai chân lên bàn, mắt nhìn xuống dưới rồi nói:
“Nếu là Tiểu Hoa thì còn có thể, nếu không chỉ với tư sắc của ngươi thì khả năng cao sẽ bị một dao cắt đứt. Mấy ngày trước có tin truyền đến nói Bạch Liên thánh mẫu và Hắc Liên đàn chủ đã trở lại Vụ Châu, dựng lại Bạch Liên giáo.”
Lý Thanh Sơn hỏi:
“Tin tức có chính xác không? Ở đó không sợ bị bắt à?”
“Vụ Châu cũng không phải Thanh Châu, quả thực là một nơi không luật pháp. Cơ bản thì những tên không chịu được bị Ưng Lang Vệ đuổi gϊếŧ đều sẽ chạy đến nơi đó. Nếu thực sự không tìm được thì đừng quên mang thi thể về.”
Hàn Quỳnh Chi liếc liếc mắt.
“Thế thì không tốt lắm đâu.”
Lý Thanh Sơn nói. Công huân của nhiệm vụ tìm kiếm Tiền Dung Chỉ không ít, dù sao cũng là nhiệm vụ liên quan đến chuyện sống chết của một Xích Lang Vệ.
“Quan tâm làm gì, dù gì hiện tại ta cũng làm chủ, Tiểu Hoa lại không ở đây, lão Vương cũng đi tu hành, một mình ta phải ứng phó nhiều việc như vậy, phiền chết mất thôi.”
“Vậy được, chờ ta trở về.”
Lý Thanh Sơn cúi đầu gửi nàng một nụ hôn nồng nhiệt rồi mới đứng dậy rời đi.
Hàn Quỳnh Chi đi đến trước của sổ sát đất, nàng trông thấy đám mây của hắn đang bay lên không bèn hé miệng cười.
...
Tốc độ của yêu thú nhanh đến kinh người, con ngươi phát ra huỳnh quang như hai điểm mơ hồ kéo ra một tia sáng thật dài, nó lượn quanh Tiền Dung Chỉ từng vòng từng vòng rồi nhanh chóng tiếp cận.
Tiền Dung Chỉ chỉ trợn chòn mắt, mới đầu còn chuyển động theo con yêu thú kia vài cái nhưng sau đó thì không nhúc nhích được nữa, cứ như đã hoàn toàn chết lặng.
Yêu thú xác định đây không phải bẫy, hai luồng lục quang đang kéo dài bỗng chững lại, nó bổ lên trước, cắn vào cổ Tiền Dung Chỉ, đó là nơi ít vết thương nhất trên người nàng, cho dù sống trong đau đớn cùng cực nhưng nàng vẫn luôn khống chế để không kết liễu đời mình.
Chẳng lẽ kiên trì ba tháng đau đớn cuối cùng lại đi đến bước đường này?
Đầu tiên là bốn chiếc răng nanh cắn phá da thịt, sau đó là toàn bộ hàm nanh, nếu nó còn tiếp tục cắn xé nữa, căn bản không cần đợi đến khi nàng hít thở không thông thì nó đã cắn đứt xương cổ nàng rồi.
Đến tận lúc này vẻ mặt cùng ánh mắt của nàng vẫn không hề thay đổi. Với nàng, đau khổ khi bị kẻ khác cắn xé cũng chẳng khá nào gió xuân dễ chịu, mà cái chết sắp bước đến kia chính là lối thoát của nàng.
Cơ thể yêu thú cứng đờ lại, cơn đau đớn dữ dội như thuốc độc xâm chiếm lấy cơ thể nó trong chốc lát.
Cuối cùng Tiền Dung Chỉ cũng nở nụ cười trên gương mặt kinh khủng, trông dữ tợn như ác quỷ. Hai tay chống vào hai bên sườn, nàng cố gắng đứng dậy từng chút một, sau đó cắn một phát lên cổ con yêu thú.